Cậu bối rối. Thấy Trì Việt thật sự muốn đi, cậu vội đuổi theo, tóm lấy cổ tay hắn.
"Cậu ăn gì mà no?"
Trì Việt ngoảnh đầu. Tưởng Tự đang nhíu mày nhìn hắn, vừa khó hiểu vừa sốt ruột. Trì Việt vẫn lặng thinh, Tưởng Tự là người lên tiếng trước.
"Đừng quậy, tôi sắp đói xỉu rồi."
Giọng điệu của cậu không bình tĩnh và cao ngạo như hồi nãy nói chuyện với Kỳ Quan mà hơi nũng nịu như đang làm nũng.
Trì Việt chưa kịp nói gì thì một tay của Tưởng Tự kéo cổ tay hắn không buông, tay còn lại đặt lên lưng đẩy hắn về phía nhà ăn, vai trái của cậu gần như đè lên vai phải của hắn.
"Nhanh nhanh nhanh, tôi muốn ăn cơm giò heo, tan học là không giành nổi đâu."
Rốt cuộc Trì Việt vẫn theo Tưởng Tự vào nhà ăn, ăn với cậu hết một phần cơm giò heo.
Tối, phiên tự học thứ nhất kết thúc, trong khoảng thời gian trước khi vào phiên tự học thứ hai, một nhóm con trai dùng thiết bị đa phương tiện trong lớp để xem thi đấu đá bóng. Chu Chi Bạch bất ngờ tạt ngang qua lớp dọa cả đám bỏ chạy tán loạn.
"Được rồi, lúc tan lớp cô chẳng thèm quản lý các em." Có lẽ Chu Chi Bạch mới dạy xong tiết tự học ở một lớp khác, cô trợn mắt, cuộn sách trong tay lại rồi gõ lên bàn.
"Ba việc. Một, ngày mai có kết quả thi tháng, thầy cô bắt đầu giảng đề, tối nay các em tự xem lại một lượt, lúc giảng thì đừng làm như lần đầu tiên thấy đề. Hai, ngày mai sẽ kiểm tra vở bài tập, chưa bổ sung đầy đủ thì cô cho các em thời gian một buổi tối, cán sự môn..."
Cô nhìn sang chỗ ngồi của Tưởng Tự: "Hết giờ tự học sáng mai, em thu vở bài tập đặt ở phòng làm việc của cô, ghi tên những ai không nộp."
"Thứ ba." Cô nhìn quanh lớp một lượt: "Tháng trước cô quên, nên chuyển chỗ ngồi cho các em rồi, cứ ngồi mãi một chỗ không tốt cho mắt. Hay là vẫn như trước nhé, từng hàng lần lượt dời sang bên trái, bàn trước bàn sau theo thứ tự lùi về sau một vị trí... Chung Thiên Thuỵ, em ngồi xuống cho cô trước đã, sao lúc học không thấy em tích cực như thế."
Giữa những tiếng cười không thể kìm nén, Chung Thiên Thuỵ ỉu xìu đặt cái cặp vừa ôm lên xuống. Chu Chi Bạch vừa bực vừa buồn cười: "Kéo bàn ồn quá, hết giờ tự học tối hẵng đổi. Sau này lớp trưởng nhớ hai tuần đổi một lần."
Tưởng Tự ngơ ngác.
Bây giờ Trì Việt đang ngồi ở vị trí sau cuối kế cửa sổ, nếu đổi như thế thì hắn phải lên dãy đầu, còn cậu xuống dãy cuối. Khi đó hai người sẽ kẻ đầu người đuôi, cách nhau năm bàn tròn trĩnh.
Cậu vô thức ngoảnh đầu nhìn Trì Việt, đối phương cũng đang nhìn cậu, họ nhìn nhau. Ánh mắt của Trì Việt vụt qua như chuồn chuồn lướt nước rồi rời mắt trước tiên.
Thoạt đầu Tưởng Tự còn cho rằng Trì Việt chỉ bất chợt không vui vậy thôi, cái "điều hoà" ấy lại bắt đầu tỏa hơi lạnh với cả thế giới theo từng giai đoạn. Đến tận phiên tự học thứ hai, Tưởng Tự thấy Trì Việt và Hàn Mông nhỏ giọng thảo luận hai câu hỏi, mượn bài tập toán của Chung Thiên Thuỵ, thậm chí Kiều Hợp Nhất thử tìm đề tài nói chuyện hai câu với Trì Việt mà đối phương cũng đồng ý.
Kiều Hợp Nhất ngoái đầu nói nhỏ với Tưởng Tự: "Cậu nói đúng, quả thực cậu ấy không phải người hẹp hòi."
Tưởng Tự: "..." Haha.
Đến khi tan học, hai người vẫn về nhà. Trên đường lộng gió, bóng hoa quế dưới ngọn đèn đường chao nghiêng. Tưởng Tự hơi lạnh, kéo tay áo đồng phục đã đẩy lên khuỷu tay xuống rồi rụt tay vào.
Dường như Trì Việt đi cạnh cậu lại không thấy lạnh, hắn vẫn mở dây kéo đồng phục, dáng người thon gầy hiển hiện.
Tưởng Tự ngoái nhìn Trì Việt, học theo dáng vẻ của Kiều Hợp Nhất, bắt đầu tìm chuyện nói với đối phương.
"Cậu làm xong vở bài tập chưa? Chị Chu đã ra tử lệnh, ngày mai tôi không chờ cậu được."
Trì Việt liếc nhìn cậu, trả lời: "Cậu mới hỏi trong giờ từ học."
"... À, phải, cậu làm xong rồi." Tưởng Tự lắp bắp một thoáng rồi hỏi: "Ngày mai sẽ có kết quả thi tháng, cậu nghĩ mình được hạng mấy?"
Trì Việt tích chữ như vàng: "Không biết."
Gió lay cành lá hoa quế trong đêm, Tưởng Tự có cảm giác mình cũng sắp ngổn ngang trong gió vì hơi lạnh bất chợt ập đến từ Trì Việt. Cậu chẳng thèm vòng vo nữa, chạm tay vào vai Trì Việt hai lần.
"Cậu sao vậy?"
Cậu tự thấy có lẽ hôm nay mình không làm gì sai, vì vậy câu hỏi cũng chẳng hề khách sáo. Nhưng Trì Việt chỉ liếc nhìn cậu, đôi mắt trắng đen rõ ràng như đang ngậm ánh sáng. Lòng can đảm của Tưởng Tự chợt yếu đi mấy phần, giọng điệu lại nhỏ nhẹ như lúc nói mình sắp đói xỉu tới nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!