Lúc này Tưởng Tự vẫn chưa thể hoàn hồn vì bị Kiều Hợp Nhất doạ, đầu óc đang trong trạng thái đình công. Nghe hắn nói vậy, cậu hoàn toàn chết máy, hỏi theo phản xạ có điều kiện: "Yêu ai?"
Trì Việt: "..."
Hắn nhìn Tưởng Tự, khẽ nhướng mày, nét cười như có như không. Cuối cùng Tưởng Tự cũng bắt đầu khởi động lại, hiểu ra thứ mà người ta đang nói là tên bài hát..... Được lắm, bây giờ cậu muốn chết cho rồi.
Ngay lúc Tưởng Tự cúi đầu tìm thử xem trong phòng Trì Việt có khe hở nào thích hợp để cậu chui vào hay không, thì Trì Nhuế Nhuế thò cái đầu nho nhỏ qua cửa phòng hệt như cứu tinh giáng thế. Em tạm rời mắt khỏi chiếc ti vi trong phòng khách, nói với Trì Việt: "Anh ơi, em đói."
Miệng Trì Nhuế Nhuế thì gọi anh nhưng toàn bộ tâm trí em vẫn đặt trên phim hoạt hình, nói xong bèn lẻn đi. Trì Việt đặt cây ghi
-ta và phím gảy đàn xuống, hỏi Tưởng Tự: "Cậu ăn gì?"
Tưởng Tự vẫn chưa thoát khỏi cơn xấu hổ vừa rồi, tâm trí và giọng điệu lơ mơ như nhau: "... Gì cũng được."
Trì Việt nhìn cậu rồi quay lưng vào nhà bếp.
Một mình Tưởng Tự trong phòng ngủ của Trì Việt mà như đang ngồi trên bàn chông, liên tục hồi tưởng lại cuộc gọi vừa rồi từ Kiều Hợp Nhất, phỏng đoán rốt cuộc Trì Việt đã nghe thấy nội dung cuộc gọi hay chưa.
Chắc là chưa. Nếu đã nghe thấy, Trì Việt sẽ không bình tĩnh hỏi mình ăn gì như thế đâu nhỉ?
... Cũng không hẳn, có lẽ cậu ấy đã nghe thấy nhưng do xấu hổ nên vờ như chưa nghe.
Bấy giờ kẻ đầu sỏ vẫn chưa biết mình đã làm gì, gửi một dấu "?" trên WeChat.
Kiều Hợp Nhất: Gì đó, bị tớ vạch trần nên ngắt máy?
Kiều Hợp Nhất: Tớ tính toán như thần nên cậu sợ rồi chứ gì?
Kiều Hợp Nhất: Không lẽ ba mẹ cậu về?
Tưởng Tự thực lòng không muốn để ý Kiều Hợp Nhất, nhưng xem chừng đối phương đã sốt ruột tới nỗi vò đầu bứt tai. Cậu hít sâu một hơi, trả lời: Bị sợ cái "ô dề thinking" của cậu á.
Không chỉ bản thân cậu, có khi cả Trì Việt cũng vậy.
Kiều Hợp Nhất không hiểu: Tớ đoán sai hả?
Tưởng Tự không muốn quan tâm tới cậu ta nữa nên rời phòng. Trì Nhuế Nhuế đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, cậu lại gần nhìn thử, ra là Cừu Vui Vẻ và Sói Xám.
Trì Nhuế Nhuế xem mê say, em vỗ ghế sô pha bảo Tưởng Tự ngồi cùng. Nhưng Tưởng Tự đã qua cái tuổi xem bắt cừu rồi, thế là phân tâm để ý Trì Việt trong phòng bếp.
Giờ đây cậu đang thấp thỏm không yên, thực lòng muốn biết rốt cuộc Trì Việt có nghe thấy cuộc gọi từ Kiều Hợp Nhất hay không. Nếu đã nghe, cậu ấy nghĩ thế nào. Đến khi mùi thơm từ từ thoảng vào phòng khách, cậu không nhịn được mà đi vào nhà bếp.
Trì Việt quay lưng về phía họ. Trứng gà trong nồi hấp đã hơi đông lại, hắn bỏ tôm đã ướp vào, đậy nắp để giữ hơi nóng đang bốc lên, rồi ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự đứng ở cửa nhà bếp.
Hắn nói: "Ba phút."
Hắn nghĩ Tưởng Tự đói.
Tưởng Tự cũng chẳng có lòng dạ nào mà giải thích, chỉ bối rối gãi đầu. Ngoảnh đầu xác nhận Trì Nhuế Nhuế đang nghiêm túc xem tivi, cậu hắng giọng, cất lời.
"Hồi nãy Kiều Hợp Nhất gọi cho tôi."
Trì Việt nhìn cậu, nhìn đến nỗi Tưởng Tự khiếp vía.
"Tôi thấy rồi." Trì Việt nói.
Thấy không quan trọng, quan trọng là đã nghe chưa. Tưởng Tự thấp thỏm trong lòng, uyển chuyển thăm dò suy nghĩ của đối phương.
"Kiều Hợp Nhất ấy à, thỉnh thoảng cậu ấy thích đùa lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!