Chương 3: Công chúa tóc mây

Tưởng Tự ngơ ngác.

Cậu không thể hiểu ngay ý của Trì Việt, chỉ ngoảnh đầu nhìn đối phương theo phản xạ có điều kiện, nhưng đối phương không nhìn cậu mà chỉ mải nhìn đăm đăm phía trước, giống như người nói câu vừa rồi không phải hắn.

Tưởng Tự thoát khỏi trạng thái treo ngược cành cây, dần tỉnh táo.

Trước khi cậu đến thì đối phương đã chọn cháo bí đỏ rồi, không thể nào vừa đóng gói xong lại bỗng dưng đổi ý được. Có lẽ hắn thấy cậu và cháo lòng không đội trời chung nên mới nhất thời đổi cho cậu...

Người này có ý gì?

Hôm qua còn chẳng thèm để ý cậu cơ mà, tự nhiên hôm nay nổi lòng tốt. Người này là cái điều hoà hả, sao cứ lúc nóng lúc lạnh thế.

Cô bán hàng cũng nhận ra, nhanh nhẹn đưa cháo bí đỏ và sủi cảo hấp đã đóng gói xong cho Tưởng Tự: "Ơ, nhóc đẹp trai này nhường cháo cho con thì con cầm đi chứ, tổng cộng 16 nhé."

"..." Tưởng Tự chỉ đành nhận đồ, quét mã trả tiền.

Đưa cháo bí đỏ đã đóng gói cho Tưởng Tự, cô bán hàng lại đóng gói cho Trì Việt, vậy nên Tưởng Tự vốn là người đến sau lại nhận món trước đối phương.

Khi không lại được lợi, cứ đi như thế làm Tưởng Tự hơi ngại. Do dự một chốc, cậu không đi ngay mà lấy điện thoại ra lướt xem tường Wechat.

Sắp khai giảng, ai nấy đều nắm bắt khoảng thời gian sau cuối vui chơi khắp trời nam đất bắc. Bạn lướt sóng ở Tam Á, tôi chơi thuyền ở Quế Lâm, có cả ảnh lễ Phật ở núi Phổ Đà do bạn cùng bàn của cậu là Kiều Hợp Nhất đăng vào hôm qua, bên trên viết "Bồ Tát phù hộ cho con học kỳ sau thi được top 10 của lớp."

Lượt thích và bình luận dưới ảnh rất sôi nổi, toàn bạn cùng lớp, một loạt "Cầu giúp tôi nữa". Trong số đó có một người là chủ nhiệm lớp. Kiều Hợp Nhất nịnh nọt trả lời: "Chị Chu ơi cô cầu gì thế, em cầu giúp cô!"

Chủ nhiệm lớp phản hồi: "Cầu Bồ Tát phù hộ em và những ai bình luận đã làm hết bài tập hè."

Phần bình luận kết thúc bằng dòng chữ này. Đến giờ đám đông đã giải tán, lặng ngắt.

Tưởng Tự không nhịn được cười, thả like cho Kiều Hợp Nhất. Trì Việt nghe tiếng cười khúc khích thì liếc nhìn cậu một cái rồi rời mắt, nhận bánh trứng và cháo, quét mã trả tiền, quay người rời đi.

Chân dài cũng tốt, mới đó hắn đã đi được mấy bước, bỏ lại Tưởng Tự phía sau.

Tưởng Tự:... Mình lãng phí một phút này rồi.

Cậu không vui lắm, bước mấy bước đuổi theo sóng vai với đối phương, lúc nghiêng đầu giọng điệu hơi gượng gạo: "Đi nhanh thế làm gì?"

Bấy giờ Trì Việt mới hiểu đối phương đang đợi mình, nhưng hắn không hiểu tại sao đối phương phải đợi.

Với hắn mà nói, chuyện đổi cháo chỉ là tiện tay trả lại ân tình vì đã cho Trì Nhuế Nhuế gói kẹo vào tối qua, không phải tín hiệu "tôi và cậu quen biết" — Cũng chẳng phải mẫu giáo, cúi chào bắt tay thì cậu là bạn tôi.

Mặt hắn chẳng mảy may thay đổi, hắn liếc nhìn Tưởng Tự: "Ồ, tôi tưởng cậu thích chơi điện thoại trước quầy bán đồ ăn sáng."

... Người gì vậy trời. Mới sáng ra mà Tưởng Tự đã sắp giận tới nỗi phải cười, cậu cố ý gật đầu: "Ừ, tôi thấy sóng ở chỗ đó tốt."

Nói rồi Tưởng Tự cũng chẳng thèm sóng vai với hắn nữa. Cậu bước vội hai bước vượt lên trước đối phương, hai người một trước một sau trở lại khu dân cư.

Cơn gió sáng sớm xoa dịu cái nóng, thổi qua tán cây long não làm chúng khẽ xào xạc, cả một đường là sắc xanh đậm nhạt cuồn cuộn trong gió, chừng như rất mát lạnh. Trì Việt nhìn cậu từ phía sau, dáng Tưởng Tự cao, chiếc áo hoodies trắng rộng rãi bao bọc lấy cậu, dưới bóng cây trông cả người có vẻ mong manh.

Trì Việt nhớ đến cuộc tán gẫu khi dọn đồ tối qua, Từ Thuyền nói hàng xóm tầng trên rất nhiệt tình và dễ ở chung, trong nhà họ cũng có một cậu nhóc, rất thanh tú.

Trì Việt nghĩ, rất thanh tú, rất kén ăn, cũng rất nóng nảy.

Tưởng Tự đi đằng trước giả vờ vừa đi vừa nghịch điện thoại, nhưng lại đặt hết tâm tư lên người phía sau. Cậu nhủ thầm không biết người này từ đâu đến mà trên tay có vết dao cắt dài như thế, có còn đi học hay không. Nếu vẫn còn đi học, có lẽ hắn học cấp ba giống mình, không biết lớp mấy... Mình bận lòng nhiều thế làm gì.

Đến trước chung cư đơn nguyên thì bắt gặp ông Vương vừa đi dạo ở công viên về, ông cất chất giọng vang dội hào sảng chào hỏi Tưởng Tự từ phía xa xa: "Tiểu Tự, vừa dậy hả con."

Năm nay ông Vương sáu mươi tuổi, sống ở đây gần ba mươi năm. Lúc ba mẹ Tưởng Tự vừa kết hôn chuyển vào đây đã có ông rồi. Thuở cậu còn nhỏ, Tưởng Chính Hoa vướng tiết tự học buổi tối, Hứa Đình Nhu làm ca tối ở bệnh viện công cộng, không ít lần Tưởng Tự được gửi lại nhà ông Vương học thư pháp với ông.

"Dạ ông Vương." Từ nhỏ Tưởng Tự đã được Hứa Đình Nhu ân cần dạy bảo gặp người quen là phải chào hỏi lễ phép. Gạt bỏ sự không vui vừa rồi, cậu cười rạng rỡ với ông: "Ông ăn chưa ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!