Trì Việt im lặng mấy giây rồi thẳng thắn thừa nhận: "Sao cậu biết?"
"Ngày mai phải thi nhưng cậu vẫn nhắn tin với người khác gần nửa tiếng." Tưởng Tự nói: "Hoặc cậu đang yêu, hoặc ban ngày cậu nghe chuyện của tôi nên giờ đang hỏi Kiều Hợp Nhất."
Không chờ Trì Việt lên tiếng, Tưởng Tự nói ngay: "Tại sao không thể là vế trước? Bởi vì cậu mới răn dạy tôi rằng tình yêu học đường không đáng tin, nên không có khả năng cậu đã biết rõ mà còn cố tình làm."
Tưởng Tự thấy mình y hệt Sherlock Holmes, cậu còn mạnh dạn phỏng đoán: "Chắc chắn Kiều Hợp Nhất đã phóng đại sự thật, cậu ấy nói việc gì cũng như đang kể chuyện diễn cảm."
Cậu vẫn ngồi khoanh chân trên ghế, chỉ thẳng lưng thêm một xíu, trông không thoải mái lắm, có vẻ cậu muốn biết Trì Việt đánh giá thế nào.
Trì Việt nói: "Kiều Hợp Nhất nói cậu đánh nhau rất giỏi."
Không ngờ câu đầu tiên Trì Việt nói lại về chuyện này. Tưởng Tự khiêm tốn bảo "tàm tạm", rồi nhớ ra đánh nhau cũng chẳng phải chuyện gì hay nên vội vàng bổ sung: "Tôi chỉ đánh nhau có một lần đó thôi, vả lại tôi cũng bị đánh, thế là công bằng."
Lần này Trì Việt im lặng mấy giây. Hắn hỏi: "Nó đánh cậu ở đâu?"
Làm sao Tưởng Tự nhớ cho được, cậu miễn cưỡng nhớ lại: "... Ngực?"
Cậu trỏ vào phần ngực bên trái: "Chắc là chỗ này, tôi quên rồi."
Trì Việt cụp mắt nhìn thử. Tưởng Tự mặc áo sơ mi đồng phục, không cài hai cúc trên cùng nên một mảng da thịt lộ ra ngoài. Ở nơi Tưởng Tự trỏ vào, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bằng vải polyester đang nhẹ nhàng nhấp nhô theo nhịp thở. Dưới lớp áo là làn da, cơ bắp, xương và một trái tim đang đập.
Trì Việt cũng có cấu tạo cơ thể tương tự, giờ phút này trái tim của hắn đang cùng một nhịp đập với cậu, cất chứa một khúc nhạc đệm tuổi xuân của Tưởng Tự, thứ mới xảy ra vài tháng trước đây. Hắn không tham gia song vẫn chẳng nén nổi sự quan tâm.
Tưởng Tự chỉ xong thì tâm trạng lại tụt dốc. Cậu bỗng nói: "Thực ra cuối học kỳ lúc Lâm Văn Nhiên chuyển trường, bạn ấy có tới tìm tôi."
Khi ấy đã hơn một tuần trôi qua từ lúc xảy ra sự việc, hôm sau là ngày thi cuối kỳ. Sau giờ tự học buổi tối, Tưởng Tự rời trường. Cậu dắt xe đạp rẽ qua một khúc ngoặt thì thấy Lâm Văn Nhiên đứng bên đường.
Thấy Tưởng Tự, cậu ấy chủ động bước thêm hai bước, giống như cố tình đứng đó đợi đối phương, cũng không biết đã đợi bao lâu. Tưởng Tự bước chậm dần, từ từ dừng lại bên cạnh Lâm Văn Nhiên.
"Sao cậu đứng đây?"
"Đứng đợi cậu ở cổng trường không hay lắm, tôi sợ có ai nói gì về cậu." Lâm Văn Nhiên vẫn nhỏ nhẹ như trước: "Ở đây vắng người."
Tưởng Tự lặng người: "Không sao, tôi không để ý đâu."
Lâm Văn Nhiên cười khẽ: "Vết thương từ lần đánh nhau đã đỡ chưa?"
Đã mười mấy ngày trôi qua, vả lại cũng chẳng phải vết thương nghiêm trọng. Tưởng Tự gật đầu, Lâm Văn Nhiên nói: "Thế thì tốt."
Hai người im lặng một chốc, Lâm Văn Nhiên nói: "Cũng không có việc gì, tôi sắp chuyển trường, hôm nay vừa nộp đơn."
Tưởng Tự không biết chuyện này, cậu bàng hoàng: "Tại sao, đã ghi lỗi rồi mà?"
"Dù sao cũng không thể ở lại đây học tiếp nữa, đúng lúc ba tôi chuyển công tác nên cần chuyển sang thành phố khác."
Tưởng Tự không biết mình đang có tâm trạng thế nào, vừa mừng vừa tiếc thay cho đối phương. Cậu nói: "Thực ra ở lại đây học tiếp cũng được, chắc chắn sau này Kỳ Quan không dám bắt nạt cậu nữa."
Nói xong, cậu ngập ngừng: "Nếu hôm trên hành lang, tôi nhất quyết bắt cậu đi tìm thầy Cao..."
"Chuyện này đâu liên quan tới cậu?"
Hiếm khi Lâm Văn Nhiên thả lỏng, lúc cậu ấy cười sẽ có một lúm đồng tiền mờ mờ: "Tôi chỉ thấy chuyện thế này mà tìm thầy Cao thì mất mặt lắm, vả lại nếu tìm thầy Cao thì chắc chắn thầy sẽ yêu cầu mời phụ huynh... Ba tôi bận quá, tôi không muốn ba lo lắng thêm."
Bấy giờ Tưởng Tự mới nhớ ra: "Ba cậu không mắng cậu chứ?"
"Sao phải mắng tôi, vì tôi đánh nhau hay vì tôi thích con trai?"
Tưởng Tự không ngờ cậu ấy sẽ bất ngờ nói thẳng như thế. Cậu nhìn Lâm Văn Nhiên, không biết nên nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!