Chương 20: Tối nay có muốn đến nhà tôi không?

Nể tình viên kẹo Thỏ Trắng, hai người ăn ý lẳng lặng bỏ qua cuộc "chiến tranh lạnh" lần này, dù sao kỳ thi tháng đầu tiên cũng đã cận kề.

Lần thi đầu tiên kể từ khi khai giảng nên Chu Chi Bạch hết lòng dạy học, nhắc lại không dưới ba lần việc điểm trung bình của lớp học kỳ trước mất hẳn hai điểm, còn đặc biệt nhắc nhở mấy học sinh có kết quả tụt dốc nghiêm trọng ở học kỳ trước. Tưởng Tự đứng mũi chịu sào.

Chuông tự học buổi trưa vừa vang lên là Đông Đào đã lẳng lặng ôm theo đề toán vừa giải xong tới gõ bàn Trì Việt.

"Thầy Lý gọi cậu đến văn phòng."

Chưa hết, cậu bạn còn quay người gõ lên bàn của Tưởng Tự.

"Cô Chu bảo tớ tiện thể gọi cậu luôn."

Tưởng Tự và Trì Việt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự khó hiểu trên mặt đối phương.

Đồng chí Đông Đào đối xử rất dịu dàng với bạn mới Trì Việt: "Mấy bài kiểm tra ngắn của cậu khi trước tốt lắm, có lẽ thầy khen cậu đấy."

Còn đối diện với bạn cũ Tưởng Tự thì trở mặt vô tình: "Thi cuối học kỳ của kỳ trước cậu tụt hẳn hai mươi hạng, có khi chị Chu muốn mắng cậu trước khi thi cũng nên."

... Tưởng Tự nghĩ thầm, cùng là con người mà phận đời trớ trêu.

Tưởng Chính Hoa hiện không ở văn phòng, không biết có phải đi trực tuần tra bên toà nhà khối 12 hay không. Tưởng Tự và Trì Việt quay lưng vào nhau, chắp tay sau lưng, đứng nghiêm chỉnh trước bàn làm việc của Chu Chi Bạch và Lão Lý.

Bóng cây đong đưa ngoài khung cửa sổ lớn, hắt những quầng sáng lốm đốm lên cơ thể hai người. Chu Chi Bạch trỏ vào chiếc ghế bên cạnh Tưởng Tự, ý bảo cậu ngồi xuống nói chuyện.

Ở phía sau, giọng của Lão Lý dịu dàng lạ thường, thầy cũng bảo Trì Việt: "Trò ngồi đi, ngồi rồi nói."

Tưởng Tự nghe Trì Việt ở sau lưng mình hạ giọng trả lời: "Dạ thôi."

Cậu cũng vội làm theo: "Dạ thưa cô, em đứng là được."

Phía bên kia, Lão Lý vẫn chưa nói gì. Chu Chi Bạch nhướng mày: "Sợ gì mà sợ, cô ăn thịt em chắc?"

Tưởng Tự nhủ thầm dạ cũng giống, nhưng không dám hó hé gì. Chu Chi Bạch hỏi: "Biết cô gọi em tới làm gì không?"

Tưởng Tự ngoan ngoãn trả lời: "Dạ vì kỳ thi."

Cậu định bụng vừa trả lời vừa để ý động tĩnh sau lưng, nghe Lão Lý và Chu Chi Bạch một trước một sau đặt câu hỏi.

Chu Chi Bạch: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

Lão Lý: "Em đã chuẩn bị kỹ cho kỳ thi tháng lần này chưa?"

Hai giây sau, Trì Việt và Tưởng Tự bất ngờ đồng thanh trả lời: "Dạ chưa."

Chu Chi Bạch uống ngụm trà: "Ban đầu cô không định tạo áp lực cho em vậy đâu, nhưng lúc cô thấy bảng điểm thi cuối kỳ học kỳ trước của cán sự môn yêu quý của cô là trước mắt cô tối đen, cô cứ tưởng mình bị cao huyết áp."

Cảm giác áy náy trong Tưởng Tự trỗi dậy, cậu cúi đầu ngoan ngoãn nghe dạy. Chu Chi Bạch nói tiếp: "Em nói cô nghe xem, tại sao lại thi được kết quả như vậy?"

Phía bên này, thầy Lý vẫn đang động viên học trò cưng mới của mình: "Trong một tháng từ khi khai giảng, thầy thấy em làm bài tập khá tốt, tư duy làm bài cũng rõ ràng, kết quả của ba bài kiểm tra ngắn trong giờ tự học buổi tối đều xếp hạng nhất hạng nhì, kể cả khi so sánh với các lớp tự nhiên mà thầy dạy."

Lão Lý thích cho học trò làm bài kiểm tra trong giờ tự học tối mỗi tuần một lần, nói cho hay là tận dụng thời gian, chứ cả lớp khổ không thể tả. Trì Việt cụp mắt không nói, giống Chu Chi Bạch, hắn cũng đang chờ câu trả lời của Tưởng Tự.

Nhưng Tưởng Tự kì kèo hồi lâu vẫn im thin thít. Chu Chi Bạch xua tay cho qua: "Thôi, em không nói thì cô cũng không hỏi nữa, xem như sự cố lâu lâu có một lần. Nhưng lần này —"

Chu Chi Bạch gõ lên chồng bài tập tiếng Anh trên bàn làm việc: "Phải chú tâm, hiểu chưa?"

Tưởng Tự vội đáp: "Em biết rồi ạ."

Chu Chi Bạch thấy đã ổn nên không nói nữa, cô phủi sợi tóc be bé trên tay áo Tưởng Tự rồi mới nói với cậu: "Em về đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!