Chương 19: Kẹo Thỏ Trắng

Trì Việt thấy dáng vẻ tủi thân mất mát của Tưởng Tự, bỗng dưng hắn có cảm giác mình chuyện bé xé to, thế nên hắn dịu giọng bảo: "Tôi không giận."

Tưởng Tự đến trước mặt hắn, mượn đèn đường để hắn trông thấy đôi mắt lấp lánh rực rỡ của mình. Cậu nói với vẻ buồn buồn: "Tôi không mù."

Trì Việt: "..."

Hắn chợt hỏi đối phương: "Nguyên nhân lần trước cậu thất tình là gì?"

Tưởng Tự chẳng thể nào ngờ được chủ đề sẽ bất chợt thay đổi như vậy nên tạm thời cứng họng, rồi mới khẽ trả lời: "Bởi vì... người ấy không thích tôi."

Trì Việt nhìn cậu, muốn nói lại thôi, giọng hắn lạnh hệt gió đêm.

"Có lẽ tình yêu ở độ tuổi này chỉ là niềm yêu thích đối với vẻ ngoài, với thành tích cao, thích người ấy chơi bóng rổ, hoặc thích người ấy giảng cho mình một đề bài nào đó mà thôi."

Hắn nhìn Tưởng Tự rồi nhớ lại dáng vẻ chán nản vào hôm đối phương thất tình, bỗng vừa thấy mình tàn nhẫn vừa thấy đối phương ngây thơ.

"Niềm yêu ấy không cần hồi đáp, duy trì được ba tháng đã dài lắm rồi, chẳng cần trao hy vọng cho người khác vì lòng tốt của mình."

Trì Học Lương có từng thích Từ Thuyền không? Lúc gã theo đuổi Từ Thuyền, cô còn chưa tốt nghiệp trường y. Trì Học Lương chặn trước trường cô, nào tặng quà vặt nào xem phim, kiên trì hơn một năm. Sau khi kết hôn, gã lại bảo vợ nghỉ việc rồi hứa sẽ chăm sóc vợ suốt cuộc đời.

Nhưng Trì Việt chỉ nhớ rạng sáng của một ngày nào đó mà Trì Học Lương say bí tỉ, gã đã đập hết ảnh cưới của gã và Từ Thuyền. Có vài khung gỗ nguyên chất không bể được, hắn bèn vào nhà bếp rút dao gọt trái cây bổ lên phía trên, hết nhát này đến nhát khác. Trì Nhuế Nhuế trốn trong chăn run rẩy không thôi, em khẽ hỏi hắn, vì sao ba lại ghét mẹ.

Thích và yêu tựa như những danh từ được tưởng tượng ra để tô điểm cho lòng ha. m mu. ốn, thậm chí tình cảm vợ chồng chung sống dưới một mái nhà còn thay đổi nhanh hơn cả tốc độ hư hỏng của đồ vật, nói gì đến học sinh cấp ba chỉ thích cho vui.

Hắn thờ ơ đứng nhìn, quá buồn chán.

Tự dưng phải nghe đối phương răn dạy một phen, Tưởng Tự xem như đã hiểu: "Cậu giận vì tôi thay mặt cậu đồng ý chuyện đi ăn?"

Lần này đến lượt Trì Việt im lặng thật lâu, đến khi gần tới khu dân cư mới lên tiếng lần nữa.

"Tôi giận vì cậu quá mềm lòng, đối xử tốt với bất cứ người nào."

Tưởng Tự ngớ người nhìn hắn: "Tôi chỉ..."

Trì Việt vạch trần: "Cậu chỉ cảm thấy người ta đã lấy hết can đảm để đến gặp cậu, vả lại cũng chỉ là yêu cầu nhỏ nhặt mời mọi người ăn chung với nhau bữa cơm nên cậu không muốn làm người ta thất vọng."

Tưởng Tự cảm giác dường như mình đã thật sự làm sai điều gì, cậu gục đầu ủ rũ, rồi lại không nhịn được phải biện bạch cho bản thân.

"Thôi mà, tôi xin lỗi. Nhưng cậu có thể nói thẳng với tôi là cậu không muốn đi, tôi sẽ truyền lời giúp cậu."

Trì Việt lạnh lùng nói: "Tôi không muốn đi, tốt nhất cậu cũng đừng đi."

Câu này hơi quá đáng, Tưởng Tự nhíu mày lườm hắn, hỏi: "Dựa vào đâu?"

Trì Việt vặn hỏi: "Chứ cậu nghĩ người ta chỉ tới mượn vở của cậu rồi tiện thể mời cậu hả?"

Tưởng Tự ngây ngẩn hồi lâu rồi chợt bừng tỉnh.

Tối nay, hiếm khi Trì Việt nói nhiều với cậu như thế, dù rằng giọng điệu không mấy vui vẻ nhưng hệt như ngọn đèn dẫn lối kéo Tưởng Tự ra khỏi sương mù.

Cậu từng thích Khương Hiển, như Trì Việt nói, chỉ là cảm giác dựa dẫm nảy sinh khi đối phương dạy cậu chơi rubik, dẫn cậu đi đá bóng và làm bài tập với cậu.

Còn với Đồng Tử Đồng là bởi lúc thi, hai người họ ngồi bàn trước bàn sau, thường xuyên thảo luận đề thi với nhau, hay là bởi cậu từng cho cô bạn ấy một gói kẹo lúc cô thi không tốt?

Tưởng Tự lặng hẳn đi. Lần này cậu giữ im lặng khá lâu, đến khi vào khu dân cư, hai người họ một trước một sau băng qua cây hoa quế thu ẩn hiện trong đêm, cùng nhau lên lầu, chuẩn bị ai về nhà nấy.

Tưởng Tự chợt nói: "Nếu cậu không muốn đi thì thôi, tôi sẽ đi."

Giọng cậu rất bình thản. Chân bước lên bậc thềm chợt khựng lại, Trì Việt nhìn Tưởng Tự, nhíu mày hỏi: "Cậu thích cô ấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!