Kể từ lần trước để Trì Việt phải đợi mình dưới tầng gần 20 phút, Tưởng Tự luôn cố ý hẹn hai lần báo thức để chắc chắn mình không ngủ quên nữa. Đôi khi có một hai lần ăn sáng trễ giờ, Trì Việt sẽ gửi tin nhắn cho cậu để nhắc giờ tự học.
Tầng dưới: Nửa tiếng.
Mỗi lần Trì Việt gửi tin nhắn rồi cất điện thoại, một phút sau hắn sẽ nghe được tiếng cửa mở "két" ở trên tầng vọng đến, tiếng đóng cửa đầy dứt khoát "cạch" và tiếng bước chân vội vàng từ xa lại gần.
Hắn nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu là thấy Tưởng Tự giẫm lên nắng sớm xuyên qua cửa thông gió rọi trên hành lang, vụt xuống tầng đến bên hắn, tràn đầy năng lượng nói một câu: "Đi!"
Quanh đi quẩn lại đã hơn một tuần trôi qua, Kiều Hợp Nhất là người đầu tiên nhận ra điều bất thường. Nhân lúc tự học buổi trưa, cậu ta nhỏ giọng hỏi Tưởng Tự: "Lạ à nha, sao tớ có cảm giác hôm nào cậu cũng vào lớp với Trì Việt thế?"
"Có hả?" Tưởng Tự vờ như không biết. "À, tớ với cậu ấy đi chung một đoạn đường, có khả năng gặp nhau vào buổi sáng."
Kiều Hợp Nhất nửa tin nửa ngờ: "Thật không, đoạn đường nào?"
"Đoạn từ khu dân cư nhà tớ đi ra có hai con hẻm, chỗ bác Từ bán đồ ăn sáng."
Khi nói, nét mặt cậu vẫn không đổi nên Kiều Hợp Nhất tạm thời không phát hiện sơ hở. Cậu ta nói nhỏ: "Tớ cứ tưởng sau khi buông bỏ Khương Hiển—"
Tưởng Tự nghe thấy tên Khương Hiển là có dự cảm chẳng lành, vội vàng cắt lời cậu ta: "Cậu làm hai chương gần nhất trong vở bài tập lịch sử chưa, tiết lịch sử chiều nay sẽ giảng đấy."
Sự chú ý của Kiều Hợp Nhất đã bị chuyển dời thành công: "Trời má, nói hồi nào thế, tớ chưa làm xong."
Tưởng Tự đã đoán được từ trước, đưa vở bài tập của mình cho cậu ta ngay tức thì rồi động viên: "Nói ít thôi, chép nhiều vào."
Đợi Kiều Hợp Nhất bắt đầu chép bài, Tưởng Tự ngoảnh đầu nhìn lén. Trì Việt đang im lặng cúi đầu làm bài, chừng như không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ.
Mặc dù trên danh nghĩa, tiết tự học buổi trưa là thời gian nghỉ trưa, nhưng thực chất chỉ có số ít người yên lòng ngủ nghỉ, đa số đều dành ra một nửa thời gian để làm bài tập, đọc sách, giải đề. Những người không làm gì hết, chuông vừa reo là ngủ thì sẽ bị giáo viên trực ban đi tuần tra hoặc chủ nhiệm khối vào lớp đánh thức, kèm theo nụ cười hoà ái và câu "Tuổi của em dễ ngủ quá nhỉ?".
Tưởng Tự liếc mắt nhìn thứ mà Trì Việt đang viết, là báo tiếng Anh, không biết đã viết đến đoạn nào. Cậu bỗng muốn nói chuyện với Trì Việt, nhưng lại lo sẽ quấy rầy hắn — Dẫu sao ở gần Kiều Hợp Nhất rất dễ bị lớp trưởng nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn.
Thỉnh thoảng chủ nhiệm khối và giáo viên trực ban lại bước ngoài lang để kiểm tra tình hình các lớp nên việc sử dụng điện thoại quá nguy hiểm. Tưởng Tự ngẫm nghĩ rồi lấy vở nháp ra, xé một tờ giấy, viết câu gì rồi gấp lại.
Trì Việt làm được nửa bài đọc hiểu thì cảm giác Tưởng Tự ngồi phía trước hơi tựa người ra sau, lật tay phải tì lên lưng, từ từ đưa một tờ giấy lên bàn của hắn.
Trì Việt: "..."
Trì Việt chưa từng nhận được mảnh giấy nào từ sau thời Tiểu học. Hắn nhặt giấy lên rồi mở ra, trên giấy viết: Kiều Hợp Nhất hỏi tôi tại sao hai đứa mình luôn vào lớp cùng nhau.
Trì Việt trả lời ngay: Tôi nghe rồi.
Viết xong, hắn cầm bút gõ hai lần lên vai Tưởng Tự, ra hiệu cho cậu lấy giấy.
Tưởng Tự viết ở mặt sau: Tôi nói với cậu ấy chuyện cậu sống ở tầng dưới nhà tôi được không?
Vốn dĩ Trì Việt định viết "tùy cậu", trong khoảnh khắc hạ bút lại đổi ý. Hắn hỏi: Tại sao?
Tưởng Tự: Sợ cậu ấy hiểu lầm.
Trì Việt gặng hỏi: Hiểu lầm chuyện gì?
Ờ ha, hiểu lầm chuyện gì.
Hiển nhiên Tưởng Tự sẽ không thành thật trả lời rằng có khả năng Kiều Hợp Nhất hiểu lầm hai người đang hẹn hò. Cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cậu lo cái miệng của Kiều Hợp Nhất sẽ bẻ cong trai thẳng không hiểu chữ tình như Trì Việt.
Cậu thấy hơi bức bối nên trả lời: Hiểu lầm thứ hạng của cậu trong tim tôi đã vượt qua cậu ấy.
Cậu đã trả lời hồi lâu mà chẳng thấy động tĩnh. Thật lâu sau đó, Trì Việt vỗ người Tưởng Tự, đưa giấy cho cậu. Tưởng Tự mở ra xem, nét chữ của Trì Việt mộc mạc mà mạnh mẽ.
"Ồ, thế đã vượt qua chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!