Mặc dù Tưởng Tự không cảm thấy xu hướng tính dục là chuyện khó nói, nhưng cũng không đến mức vô duyên vô cớ thẳng thắn với Trì Việt ngay giữa giáo đường, vả lại Trì Nhuế Nhuế còn đang ở bên cạnh. Cậu trả lời: "Cậu không cho tôi biết, tôi cũng chẳng cho cậu hay, rất công bằng."
Trì Việt im lặng, ánh mắt lướt qua gương mặt của cậu. Tưởng Tự bỗng thấy chột dạ, nghiêng đầu không nhìn hắn nữa.
Đến khi lấy quạt đã hơn 6 giờ. Ba người ăn trưa muộn nên bây giờ mới thấy đói, định tìm đại một chỗ nào đó để ăn uống.
Ban đầu Kiều Hợp Nhất có đề cử cho Tưởng Tự một tiệm buffet thịt nướng, nghe nói rất ngon. Tưởng Tự không biết nó nằm ở đâu, bèn lấy điện thoại ra tìm thử, quả thật tìm thấy ngay hàng chấm điểm đầu tiên.
"Hai người ăn..."
Cậu nhấp vào xem thử, cửa tiệm có hai nhãn rất dễ thấy: nướng than, lửa trực tiếp.
Vốn là hai nhãn rất bình thường ở các tiệm đồ nướng, nhưng Tưởng Tự cứng người trong nháy mắt. Cậu chợt nhớ đến vết sẹo trên người Trì Nhuế Nhuế.
Cậu không nói tiếp, Trì Việt nghiêng đầu hỏi: "Ăn gì?"
Tưởng Tự thoát khỏi ứng dụng điện thoại ngay lập tức, không để Trì Việt thấy. Cậu chỉ tiệm lẩu tự phục vụ trước mặt: "Ăn lẩu được không?"
Thấy Trì Nhuế Nhuế vui vẻ gật đầu, Tưởng Tự thở phào một hơi. Ba người vào tiệm gọi cốt lẩu. Cùng nhau trải qua một ngày, có vẻ Trì Nhuế Nhuế cực kỳ thích Tưởng Tự, cứ đòi ngồi chung nói chuyện với cậu. Hai người kề sát vào nhau trông thân thiết hơn cả anh em ruột, Trì Việt tự giác đứng dậy lấy đồ ăn.
Tưởng Tự hỏi cô bé ngồi cạnh: "Hôm nay vui không?"
Trì Nhuế Nhuế gật đầu: "Dạ vui lắm!"
Tưởng Tự bày chén đũa giúp em: "Sau này nếu cuối tuần rảnh rỗi, anh sẽ dắt em đi chơi."
Thoạt đầu Trì Nhuế Nhuế phấn khởi lắm, nhưng sau đó nhớ ra điều gì nên em thở dài, trông đầy muộn phiền.
"Không được, tuần sau em phải đi học rồi."
Bấy giờ Tưởng Tự mới nhớ ra, trường tiểu học khai giảng vào tháng 9, muộn hơn nhóm Tưởng Tự một tuần. Cậu hỏi: "Vậy mấy hôm nay em ở nhà à?"
Trì Nhuế Nhuế trả lời: "Dạ không, em đi làm với mẹ."
Trì Việt phải đi học, Từ Thuyền không dám để em ở nhà một mình, vậy nên cô dẫn em đi làm cùng. Lúc quét dọn vệ sinh cho người ta, cô sẽ bảo Trì Nhuế Nhuế ngồi trên cái ghế đẩu con con mà họ mang theo trong góc cửa, dặn em đừng đụng vào đồ đạc của chủ nhà.
Trước đây ở Thiệu Giang cũng vậy, Trì Nhuế Nhuế đã quen. Các chủ thuê mà Từ Thuyền gặp được khá dễ tính, chỉ cần giải thích rằng trường học chưa khai giảng, con nhỏ không ai trông. Có vài người còn bảo Trì Nhuế Nhuế ngồi đợi trên sô pha.
Tưởng Tự hé môi song chẳng biết phải nói gì. Cậu mở cho Trì Nhuế Nhuế một lon nước dừa, an ủi em: "Không sao, đến kỳ nghỉ đông hè là Trì Việt... anh của em có thể ở nhà cùng em rồi."
Trì Nhuế Nhuế lắc đầu: "Vào kỳ nghỉ anh hai cũng phải đi làm thêm."
Tưởng Tự sững sờ: "Đi làm thêm ở đâu?"
Trì Nhuế Nhuế uống nước dừa làm bờ môi dính một vòng màu trắng. Em suy nghĩ rồi trả lời: "Siêu thị, tiệm net, phòng bida của anh Tiểu Lâm."
Nụ cười trên mặt Trì Nhuế Nhuế biến mất, đượm vẻ buồn rầu.
"Em nghe lén lúc giả vờ ngủ, anh hai với mẹ nói phải để dành tiền làm phẫu thuật cho em."
Cốt lẩu sôi ùng ục nổi bong bóng, Tưởng Tự chợt thấy khó chịu trong lòng. Cậu nói: "Sau này được nghỉ anh sẽ tới tìm em, anh dẫn em đi chơi."
Trì Nhuế Nhuế đã hiểu, em an ủi cậu: "Không sao, bây giờ em lớn rồi, em có thể ở nhà một mình. Không được chạm vào nguồn điện, không được mở cửa cho người lạ, mấy chuyện này em biết hết."
Nói xong, em ngừng lại rất lâu, tâm trạng bỗng dưng tụt dốc. Em kề sát nói nhỏ bên tai Tưởng Tự.
"Thực ra trước đây em đã biết những chuyện này rồi, nhưng trước đây em không dám ở nhà một mình vì trong nhà có ba em."
"Nhưng bây giờ em không sợ nữa." Em khẽ nói: "Ba không tìm được tụi em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!