Thời gian đi học trôi qua chóng vánh, mấy ngày nay Từ Thuyền dắt Trì Nhuế Nhuế theo nên về nhà hơi trễ, Trì Nhuế Nhuế cũng ngủ trễ hơn. Tối thứ sáu, lúc Trì Việt về nhà, Trì Nhuế Nhuế đang uống liều thuốc Đông y cuối cùng.
Hắn không vội về phòng, mà dõi theo Trì Nhuế Nhuế uống hết thuốc mới nói với Từ Thuyền: "Ngày mai con dẫn Trì Nhuế Nhuế đi bốc thuốc."
Từ Thuyền chưa kịp hiểu chuyện gì, Trì Nhuế Nhuế đã nhăn tít vì đắng.
Dẫu sao cũng là trẻ con, dù uống thuốc Đông y mỗi ngày song em cũng khó lòng quen nổi. Em hỏi nhỏ Trì Việt: "Vẫn phải uống thuốc hả anh? Em phải uống bao lâu nữa?"
Trì Việt trầm mặc chốc lát, xé gói kẹo dừa trong tay đưa cho em. Hắn đáp: "Ngày mai anh thử hỏi bác sĩ nhé?"
Trì Nhuế Nhuế nhận kẹo, ngoan ngoãn gật đầu. Trì Việt nói tiếp: "Ngày mai anh trai tầng trên cũng đi cùng em, khám xong anh ấy sẽ dắt em đi chơi."
Hắn đã nói với Tưởng Tự rằng "thử hỏi Trì Nhuế Nhuế", đến lượt Trì Nhuế Nhuế thì hắn tự động lược bỏ luôn câu hỏi, đợi nói xong mới nhớ ra nên bổ sung một câu: "Em muốn đi đâu chơi?"
"Muốn đi đâu chơi với anh tầng trên" hơi khác "có muốn đi chơi với anh tầng trên không", thế nhưng Trì Nhuế Nhuế không biết anh mình đã đánh tráo khái niệm. Nghe được câu trước, mắt em sáng bừng.
"Anh Tưởng Tự!"
Ở kế bên, Từ Thuyền hỏi: "Con trai của thầy Tưởng sống ở tầng trên hả con?"
Thấy Trì Việt gật đầu, cô vừa vui vừa sầu: "Vậy có làm phiền người ta không?"
Cô sợ nhất là gây rắc rối cho người khác, đây là khuyết điểm không bỏ được. Trì Việt lắc đầu: "Cậu ấy mến Trì Nhuế Nhuế."
Học sinh lớp mười một phải đi học sáng thứ bảy. Thật vậy, sáng hôm sau, trên đường đi học, Tưởng Tự nhớ ra bèn hỏi Trì Việt: "Cậu hỏi Trì Nhuế Nhuế chưa? Em ấy có muốn đi chơi với tôi không?"
Trì Việt chẳng thèm chớp mắt. Hắn trả lời: "Hỏi rồi, con bé nói được."
Thoạt đầu, Tưởng Tự nghe vậy vui lắm, đến khi tới trường lại âu sầu vì chuyện nên dẫn cô bé đi đâu chơi.
Trước đây, cứ cuối tuần là cậu sẽ đi đá bóng với đám Kiều Hợp Nhất hoặc tới trung tâm trò chơi để chơi điện tử. Có vẻ những thứ này không thích hợp với một cô bé 7 tuổi.
May sao Kiều Hợp Nhất ghé lại gần và hỏi: "Sao, trưa nay tan học ăn trưa với nhau, rồi về trường đá bóng nhé?"
"Tớ không chơi, tớ phải dẫn bạn đi chơi rồi." Tưởng Tự quả quyết từ chối, rồi ngoảnh đầu nhìn Kiều Hợp Nhất.
"Cuối tuần thì đi chỗ nào ở thành phố Ninh chơi được?"
Kiều Hợp Nhất vừa nghe Tưởng Tự nói muốn dẫn bạn đi chơi bèn sinh lòng cảnh giác: "Bạn nào? Trai hay gái?"
Tưởng Tự chột dạ liếc nhìn phía sau, may sao Trì Việt không ở đây, không biết hắn đi đâu rồi.
"Cô bé nhà hàng xóm, 7 tuổi, vừa chuyển tới thành phố Ninh."
Kiều Hợp Nhất mất hứng hóng chuyện, đề cử cho Tưởng Tự một tuyến đường du lịch: "Buổi trưa ăn cơm ở phố cổ, buổi chiều đi viện bảo tàng để cảm thụ văn hóa thành phố Ninh, buổi tối ra bến cảng cũ trải nghiệm cảnh sắc châu Âu, trời tối còn ngắm cảnh đêm được nữa."
Lời đề cử rập khuôn quá, chẳng khác nào công ty du lịch. Nhưng Tưởng Tự không có kinh nghiệm dắt theo trẻ nhỏ, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Được không vậy?"
"Được mà. Nhà tớ đi chơi xa cũng tham quan theo lộ trình này." Kiều Hợp Nhất cân nhắc mấy giây: "Chưa chắc cô bé thích viện bảo tàng, hay cậu tìm một khu trải nghiệm rồi dắt cô bé đi làm gốm, vẽ tranh hay làm quạt gì đó."
Tưởng Tự thấy cũng hợp lý, thoáng chốc yên tâm hơn hẳn. Đến khi tan học hai người cùng về nhà, Tưởng Tự vào phòng tốn năm phút đồng hồ để thay quần áo và cầm theo một cái nón, rồi sang gõ cửa nhà Trì Việt.
Người mở cửa là Trì Việt, nhưng người xông ra trước là Trì Nhuế Nhuế.
Hôm nay em đội chiếc nón màu vàng lông gà, mặc chiếc váy màu xanh da trời, rất hợp với chiếc áo sơ mi tay ngắn cùng màu của Tưởng Tự.
Thấy Tưởng Tự, Trì Nhuế Nhuế hào hứng reo vang: "Anh Tưởng Tự, lâu rồi không gặp!"
Vốn từ của cô bé cũng khá đấy. Tưởng Tự khom lưng, ngón tay khều nhẹ vành nón của em: "Lâu rồi không gặp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!