Chương 12: Không cho trả lời bão bình luận!

Mặc dù trường học quy định giờ tự học buổi sáng là 7 giờ 20 phút, nhưng lớp 12 ngầm mặc định sớm hơn hai mươi phút. Sáng hôm sau, Tưởng Tự vừa thức dậy vệ sinh cá nhân thì Tưởng Chính Hoa đã đi rồi.

Tưởng Tự ăn nhanh hai lát bánh mì. Cậu xem giờ, còn ba phút nữa mới 6 giờ rưỡi. Cậu chộp lấy sữa bò vẫn chưa xé mở ở kế bên, xách balo đóng cửa xuống lầu.

Ở khúc rẽ cầu thang tầng hai, Trì Việt đang đứng chơi điện thoại trước cửa. Thấy Tưởng Tự xuống, hắn bỏ điện thoại vào túi đồng phục.

Hôm nay hắn mặc đồng phục, mới toanh, thoảng mùi nước giặt, chắc hẳn vừa giặt tối qua. Đồng phục của trường THPT số 2 thành phố Ninh là màu đen trắng kết hợp, luôn bị học sinh mỉa mai trông chẳng khác nào con gấu trúc, nhưng Trì Việt mặc vào lại rất có sức sống.

Ngủ một giấc là Trì Việt đã quên chuyện hai người móc mỉa nhau trên WeChat tối qua, lúc đi còn chào hỏi "Chào, ăn sáng chưa".

Thực ra cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không trông mong đối phương trả lời. Chẳng ngờ Trì Việt lại nhấc mi mắt, đáp lời "chưa".

"À." Trì Việt ngớ ra, tiện tay đưa sữa trong tay cho đối phương.

"Hay là cậu lót dạ đã nhé?"

Trì Việt liếc nhìn, sữa tươi nhiều canxi, có lẽ Tưởng Tự muộn giờ nên định uống trên đường. Hắn không nhận: "Thôi."

Không cần thì thôi. Tưởng Tự thu tay về, xé mở ống hút cắm vào hộp sữa, hút mạnh một ngụm thật to. Lúc ra khỏi chung cư đơn nguyên thì bắt gặp ông Vương đi trước họ một bước, ông chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

"Con chào ông." Tưởng Tự chào hỏi như mọi lần: "Hôm nay ông dậy sớm vậy ạ?"

Ông Vương xua tay: "Không sớm không sớm, người già ngủ ít. Con đi học à?"

"Dạ." Tưởng Tự trả lời xong lại cười hì hì khen ông: "Ông còn trẻ mà, nhìn ông nhiều lắm năm mươi lăm tuổi chứ mấy."

Trì Việt thấy ông cụ mở cờ trong bụng, vẫy tay với hai người: "Cuối tuần tới chơi nhé, bảo bà gói sủi cảo cho mấy đứa."

Ra khỏi khu dân cư, bảo vệ cổng thấy Tưởng Tự cũng hỏi: "Chà, sao hôm nay không đi xe đạp?"

Trì Việt nhìn Tưởng Tự, đối phương không nhìn hắn mà trả lời rất trôi chảy: "Kẹt đường quá nên con lười đi xe."

Chưa đến 7 giờ, mặt trời còn chưa xuất hiện, gió lay lá cây long não hai bên đường như sóng nước gợn, cũng lay hai người tỉnh táo giữa cơn buồn ngủ. Ra khỏi khu dân cư, cuộc giao thiệp của Tưởng Tự kết thúc. Hai người băng qua những nhóm người tập thể dục, đi làm, đi học, sóng vai nhau đi về phía trường học.

Đến một con hẻm, Tưởng Tự dừng lại ném hộp sữa đã uống hết vào thùng rác. Thấy Trì Việt vẫn định đi về phía trước, Tưởng Tự tiện tay kéo quai cặp buông thõng của đối phương cho hắn dừng lại rồi buông tay.

"Đi bên này."

Trì Việt nghiêng đầu, Tưởng Tự đã đi vào con hẻm.

Cậu sinh ra và lớn lên ở đây, đã quá quen thuộc chốn này. Cậu dẫn Trì Việt rẽ qua hai con ngõ. Cuối ngõ bên tay trái là một cây long não xanh um, cành lá đan xen, to hơn hẳn những cây trên lề đường, có lẽ đã có từ lâu. Xuyên qua kẽ lá, có thể thấy được ở phía không xa là lá Quốc kỳ trong trường đang phấp phới trên cao.

Nhưng lúc này Tưởng Tự lại dừng chân, quay người nói với Trì Việt: "Ăn gì, nhanh."

Bấy giờ Trì Việt mới nhận ra cuối hẻm là một tiệm bán đồ ăn sáng, cửa cuốn kéo lên tận trên cùng, dưới chiếc dù che nắng màu đỏ khổng lồ là những lồng bánh bao hấp và nồi bánh quẩy cao thấp khác nhau.

Ở phía sau, bác bán hàng với gương mặt hoà ái, khoảng trên 50 tuổi. Bác nghe tiếng bèn ngước mắt nhìn Tưởng Tự, nở nụ cười làm những nếp nhăn trên khóe mắt thoáng hiện.

"Ủa, khai giảng rồi hả?"

Tưởng Tự cười tít mắt trả lời: "Dạ, khai giảng hôm qua."

"Bác cũng đoán là khai giảng rồi." Bác gái phủi bột mì trên tay rồi cầm khăn lau: "Con ăn gì, vẫn ăn tào phớ à?"

"Con ăn rồi, bạn con chưa ăn."

Tưởng Tự hất cằm về phía Trì Việt: "Bác hỏi cậu kìa."

Trì Việt: "... Dạ hai bánh quẩy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!