Chương 10: (Vô Đề)

Hết ba tiết Toán mà vẫn còn hai câu hỏi lớn trên tờ đề. Lúc chuông chạy bộ buổi sáng vang lên, Lão Lý thở dài không thôi, có thể thấy thầy rất bứt rứt với bản thân vì không thể giảng xong đề thi trong một lần.

"Các trò nhìn đi, tiết sau thầy chuẩn bị giảng bài mới rồi, nên bây giờ thầy phải xin thêm 15 phút nữa."

Hơn năm mươi con người bên dưới thở dài sống sót sau đại nạn, còn chưa thở xong thì thầy lại nói thêm: "Thầy mượn hai tiết tự học của tối nay nhé, giảng cho xong đề này."

Ngay lập tức những tiếng kháng nghị vang lên bên dưới, có bạn to gan phát ngôn: "Thầy, tiết tự học tối tụi em phải viết bài!"

Câu nói vừa vang lên là có người hưởng ứng lập tức. Lão Lý lại vỗ bảng đen mấy phát: "Còn trả giá nữa hả! Các trò còn bao nhiêu ngày nữa đâu! Lớp 11 rồi biết chưa!"

Nói xong, như vẫn chưa nguôi giận, thầy quăng liên tiếp mấy quả bom hạng nặng trong tiếng chuông tập trung ngoài kia.

"Cán sự môn tới văn phòng của thầy lấy bài tập tối nay. Một đề hàm số, không nhiều, chỉ mười mấy câu hỏi lớn thôi, làm xong thì ôn tập. Thầy nói trước một tiếng, các trò phải học hết toàn bộ nội dung ở kỳ này, dùng nửa học kỳ để chuẩn bị thi đại học, không chỉ toán mà tất cả các môn đều như thế —"

Lão Lý lòng dạ sắt đá, phớt lờ những lời oán thán sục sôi ở bên dưới: "Thời gian gấp lắm các trò! Thầy sốt ruột đến mức ngủ không được đây này!"

Người thầy ngủ không được vội vàng rời đi, để lại đám loai choai đoán chừng tối nay thật lòng không thể ngủ được xuống lầu tập hợp chạy bộ.

Nghỉ giữa tiết ở trường trung học phổ thông số 2 thành phố Ninh không tập thể dục mà chỉ chạy bộ, nghe đâu đây là cách mà trường học từ Hành Thuỷ. Mọi người chạy trên sân thể dục ba vòng, về tới lớp thì thấy trên bàn là một vùng trắng xóa. Đề toán đã được phát.

Kiều Hợp Nhất vừa về tới chỗ ngồi, còn đang hổn hển thì bị một chuỗi câu hỏi hàm số như chữ cái làm cho hoa cả mắt. Cậu ta bị dội cho mấy gáo nước lạnh, giọng điệu buồn đau phẫn nộ.

"Mười câu hỏi lớn, sao thầy không biết ngượng mà nói không nhiều!"

Nói xong lại nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cán sự môn Toán đã phát hết bài tập đi ngang qua: "Đào ơi! Cậu là đệ tử cuối cùng của thầy mà, phải khuyên thầy phát triển bền vững, đám cây non chúng tớ chết hết thì còn ai làm bài tập của thầy nữa!"

"Đám cây non chúng ta mà chết hết thì vẫn còn đám lớp 10 mơn mởn từ từ nảy mầm." Đông Đào vỗ tay cậu ta, quăng cho cậu ta ánh mắt lực bất tòng tâm.

"Bình thường đứa đệ tử đóng cửa là tớ đây cũng chỉ có thể đóng cửa giúp thầy, đừng hại tớ bị đuổi khỏi sư môn."

Dứt lời bèn đi nhanh.

Trì Việt nghe mà buồn cười lắm, nhủ thầm sao học sinh lớp này cứ mỗi phút là lại quăng miếng[1] như đang tấu nói. Rồi hắn nghĩ, à, lớp khoa học xã hội, hình như cũng bình thường.

Trái lại Tưởng Tự không nói nhiều như vậy, ít nhất vào những lần đối phương giao tiếp với hắn, cậu không bộc lộ thiên phú của học trò dự bị của Đức Vân Xã[2]..... Cũng có thể vì những lần hai người gặp gỡ chẳng mấy vui vẻ.

Ánh nhìn của hắn di chuyển về phía trước, có lẽ chạy xong thấy nóng nên Tưởng Tự cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc áo đồng phục tay ngắn màu trắng viền đen bên trong. Cậu không uống nước dồn dập như những người khác, mà đang xé gói kẹo mềm có nhân mới ăn được một nửa.

Trì Việt nhìn cậu chuyên chú xé mở bao bì, đổ năm sáu viên kẹo còn lại lên góc trên bên trái bàn học, chọn đại một viên, nhanh nhẹn xé vỏ kẹo bên ngoài rồi bỏ kẹo vào miệng.

Mùi hương đặc trưng của kẹo sữa nhân caramel tản ra thoang thoảng.

Tưởng Tự nhai kẹo, ngoảnh đầu, đối diện với ánh mắt của Trì Việt.

Tưởng Tự: ?

Hai người nhìn nhau, ánh mắt của Tưởng Tự chuyển từ thắc mắc sang hiểu rõ, chộp lấy một viên kẹo đưa cho Trì Việt.

Trì Việt: "..."

Thì ra cậu ấy nghĩ hắn thèm kẹo của cậu ấy.

Trì Việt vốn định nói không cần, nhưng hắn vừa ghé lại gần là vị kẹo ngọt ngào hơi ngấy càng rõ ràng. Hình như mùi sữa ngọt ấy không phải mùi kẹo mà là mùi thoảng đến từ cơ thể người trước mặt.

Yết hầu của Trì Việt nhúc nhích, hắn không thể nói lời từ chối, trái lại còn nhận kẹo.

Tưởng Tự tỏ vẻ "quả nhiên là thế". Trì Việt xem như không thấy, đưa bài thi cho đối phương.

"Cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!