Chương 8: Sao lại là cậu?

Tưởng Tự khập khiễng một chân về nhà thì bị cô Hứa tan làm bắt gặp. Cô đau lòng quở trách một phen, bảo cậu ngoan ngoãn ở nhà, yên tâm chờ kỳ nghỉ kết thúc.

Thực ra không cần cô dặn, kỳ nghỉ hè cũng chẳng còn được mấy ngày, đợi chân của Tưởng Tự gần lành hẳn cũng vừa lúc khai giảng.

Mới sáng sớm Tưởng Tự đã bị Tưởng Chính Hoa gọi dậy. Hai cha con đi học đi làm ở cùng một ngôi trường nên rất thuận đường. Tưởng Chính Hoa nói mãi với đứa con trai trên ghế phụ lái: "Chúc mừng bạn Tưởng Tự đã chính thức trở thành học sinh lớp 11."

Vừa nghe giọng điệu của thầy là biết thầy vẫn còn lời muốn nói. Tưởng Tự không hó hé, Tưởng Chính Hoa nói tiếp.

"Ban đầu khi chia lớp tự nhiên và xã hội, ba và mẹ hoàn toàn dân chủ. Dù trong thâm tâm mẹ con luôn muốn cho con học tự nhiên để học y, nhưng vì con thích nên mẹ vẫn để con chọn khối xã hội, không nói gì cả."

Đây là sự thật. Từ trước đến nay Tưởng Chính Hoa luôn giáo dục con cái theo chủ trương tự do phát triển và thoải mái sinh sống. Mặc dù Hứa Đình Nhu nghiêm khắc hơn thầy đôi phần nhưng cô chưa bao giờ kiểm soát những việc mà Tưởng Tự thực sự yêu thích.

Tưởng Tự tự giác đáp lời: "Con sẽ cố gắng không làm ba mẹ mất mặt."

"Câu này hay đấy, nhưng chưa đến lượt con làm ba mẹ mất mặt đâu." Tưởng Chính Hoa cười nói: "Con vui, thấy không phụ lòng mình là được."

Tiết mục giáo dục ngày khai giảng đến đây là hết. Vào trường, hai người chia đôi ngả, Tưởng Chính Hoa đi về phía toà hành chính, Tưởng Tự đi về phía toà dạy học.

Trường THPT số 2 thành phố Ninh có bề dày lịch sử lâu đời, được xem như ngôi trường danh tiếng. Nhưng dù là ngôi trường thế nào đi nữa thì vừa khai giảng cũng phải trải qua một khoảng thời gian gà bay chó sủa. Lớp của Tưởng Tự là lớp 11-1, nằm ở tầng hai. Vừa đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng ồn trên lớp, cậu mượn toán tôi mượn tiếng anh, ai nấy đều đang trao đổi bài tập.

Kỳ nghỉ này Kiều Hợp Nhất đã được Tưởng Tự cứu trợ. Người khác lo sốt vó chứ cậu ta vẫn chẳng nhúc nhích, thấy Tưởng Tự vào lớp mới kích động hẳn lên, liều mạng vẫy tay với cậu.

"Bạn cùng bàn! Bên này nè!"

Tưởng Tự bước tới rồi ngồi vào chỗ: "Mới nhìn tớ còn tưởng vẫn ở lớp cũ."

Dù một tháng trước kỳ nghỉ hè mới chia lớp nhưng hai phần ba lớp cũ đều ở lại, vừa vào cửa đã thấy toàn bạn cũ. Có cả mười mấy bạn ở lớp bên cạnh chuyển đến, cũng toàn những gương mặt thân quen. Trong lớp chẳng hề có sự gò bó của một lớp học tái tổ chức, ai chép bài cứ chép, ai nói chuyện cứ nói, hệt một vùng biển rộn vui.

"Chịu, cả khối có mười lăm lớp thì hết bốn lớp khoa học xã hội." Lớp trưởng Hàn Mông ở bàn trước ngoảnh đầu đưa cho Tưởng Tự và Kiều Hợp Nhất miếng socola: "Toàn là người quen, chẳng có ma mới nào — Giúp tớ một tay nhé."

Chuyển chủ đề quá nhanh, Kiều Hợp Nhất và Tưởng Tự nhận socola, hoang mang nhìn cô bạn trước mặt: "Làm gì?"

"Đã quét dọn phòng học sạch sẽ rồi, còn thiếu hai bạn nam cao to lực lưỡng sẵn sàng giúp đỡ người khác đổ rác thôi."

Nơi gom rác cách toà dạy học hơi xa, còn phải lên xuống lầu. Hàn Mông đưa socola vừa đúng lúc: "Nhìn khắp một vòng, bây giờ cả lớp chỉ có hai cậu rảnh nhất."

... Cũng phải, những người khác đều bận bổ sung bài tập mà.

Kiều Hợp Nhất và Tưởng Tự cạn lời, tự giác nhấc thùng rác màu xanh sẫm ở sau lớp lên rồi đi ra ngoài.

Ngay lúc này, "ma mới" Trì Việt đang lĩnh đồng phục và đủ loại sách bài tập ở tòa dạy học. 7 giờ, mặt trời vừa nhô lên, dịu dàng và sáng rỡ, soi chiếu làm dáng người hắn tựa như cây tre dài.

"Lớp chúng ta là phòng thứ hai trên tầng hai của tòa Cần Học, lớp vừa được phân chia cuối học kỳ, em chuyển tới cũng dễ hòa nhập. Cô họ Chu, em gọi cô là cô Chu hay cô chủ nhiệm đều được."

Chu Chi Bạch cầm giáo án, ngoảnh đầu quan sát Trì Việt, khẽ nhướng hàng mày dài mảnh sắc bén.

"Con trai chọn học khoa học xã hội không nhiều, lúc trưởng phòng giáo vụ nói lớp chúng ta có học sinh chuyển vào, cô còn tưởng thầy trêu cô."

Thực ra với Trì Việt, chọn xã hội hay chọn tự nhiên chẳng khác gì nhau. Lúc đó trong nhà gặp chuyện, hắn không đi học, ngay cả phiếu chọn khối cũng chẳng nhận được. Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại hỏi hắn, hắn mới nói đại một cái.

Nhưng không cần phải giải thích những việc này, hắn chọn một lý do nghe có vẻ bình thường nhất: "Em thích khoa học xã hội."

"Thế thì tốt, thích là có hứng học, sẽ không thấy khô khan."

Chu Chi Bạch thu xếp đồ đạc chuẩn bị dẫn hắn tới toà dạy học. Ngay khi ngước mắt, cô lại chào hỏi người vừa vào văn phòng.

"Thầy Tưởng đến rồi à."

"Đến rồi." Tưởng Chính Hoa chào lại rồi thấy Trì Việt ở kế bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!