*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Việt đang giúp Trì Nhuế Nhuế mặc quần áo, tay hắn thoáng khựng lại.
Bác sĩ và hắn đã nói chuyện ở trong phòng rất lâu, vẫn là những vấn đề từng nghe. Chức năng gan và chức năng phổi chịu thương tổn ở mức độ khác nhau, là biến chứng do bị bỏng diện rộng tạo thành. Dù đã gần bốn năm trôi qua nhưng vẫn ảnh hưởng cơ thể của Trì Nhuế Nhuế.
Biết là kiểm tra để nhập học, bác sĩ an ủi: "Đi học thì không sao, bình thường chú ý nhiều hơn, tái khám đúng hẹn."
Trì Việt im lặng lắng nghe rồi cầm báo cáo rời phòng khám, vừa ngẩng đầu thì nghe Tưởng Tự hỏi vết thương trên tay Trì Nhuế Nhuế có đau không.
Có thể do sự căng thẳng đã tích tụ cả ngày trời vì ánh nhìn của người khác, cũng có thể do nghe lời dặn của bác sĩ khiến tâm trạng không tốt nên hắn giận cá chém thớt, dù sao đi nữa Trì Việt cũng biết giọng điệu của mình rất tệ.
Nhưng hắn không ngờ Tưởng Tự sẽ nghiêm túc xin lỗi như vậy, điều ấy khiến hắn trông như đang làm lớn chuyện, hắn không biết phản ứng thế nào.
May sao lúc này có Trì Nhuế Nhuế, cô bé nhìn hắn, thoải mái nói với Tưởng Tự: "Không sao."
"Sau mỗi lần đưa em tới bệnh viện là tâm trạng anh của em kém hẳn." Trì Nhuế Nhuế truyền thụ kinh nghiệm cho Tưởng Tự: "Ăn bữa cơm là ổn thôi, anh cứ mặc kệ anh ấy."
Tưởng Tự hiểu Trì Việt không cố ý, hắn chỉ là một người anh trai theo bản năng bảo vệ lòng tự tôn của em mình trước mặt người ngoài. Vì vậy dù bị hiểu lầm có dụng ý, cậu vẫn dứt khoát xin lỗi.
Nghe Trì Nhuế Nhuế nói vậy, cậu xốc lại tinh thần và cười với em.
Tại hôm nay xúi quẩy quá, Tưởng Tự nghĩ. Thất tình, bị ngã, còn bị người ta sừng sộ trách mắng, quả nhiên cậu không nên ra ngoài.
Trì Việt liếc nhìn dáng vẻ ủ rũ của đối phương rồi cúi đầu nhéo nhẹ mặt Trì Nhuế Nhuế một cái: "Trì Nhuế Nhuế, có phải em hơi nhiều chuyện không?"
Nhưng phải thừa nhận rằng có Trì Nhuế Nhuế giải vây, bầu không khí mới không còn quá gượng gạo. Cô bé không thèm để ý anh ruột của mình mà mời mọc Tưởng Tự: "Anh em nói tối nay mời em ăn KFC, anh đi cùng nhé."
Tưởng Tự nghe vậy bèn liếc mắt nhìn Trì Việt, đối phương không tỏ ý từ chối hay đồng tình, cũng không nhìn cậu.
Trì Nhuế Nhuế mời cậu xong mới ngoảnh đầu tìm kiếm sự đồng ý của anh trai: "Anh ơi, tụi mình dẫn anh Tưởng Tự theo được không, chân anh ấy bị thương, đau lắm."
Hoá ra tên của cậu ấy là Tưởng Tự.
Trì Việt cúi đầu, đối phương mặc quần đùi đá bóng, quả nhiên trên đầu gối có quấn băng gạc, phía dưới băng gạc là bắp chân thẳng tắp, trắng như mặt cậu vậy.
"... Thôi vậy." Tưởng Tự nói trước: "Chắc ba anh nấu cơm rồi."
Lừa họ thôi, tối nay mẹ cậu trực đêm, trước khi đi cậu có nói hôm nay ăn mừng sinh nhật Khương Hiển, ba cậu hớn hở đi câu cá, có lẽ trong nhà chẳng có ai.
Giọng cậu rất khẽ, nó truyền vào tai Trì Việt. Bỗng dưng Trì Việt có trực giác rất vi diệu — Hôm nay tâm trạng của người này không tốt lắm, ít nhất không vui vẻ là bao.
Trước đây cậu giống cây cỏ mình trồng, tràn lan khắp tầng trên tầng dưới, đầy khí thế và tràn trề sức sống. Hôm nay cậu giống chiếc lá rụng trước khi đông về, cả người ỉu xìu.
Trì Nhuế Nhuế hơi thất vọng, nhìn Tưởng Tự với vẻ trông mong: "Thật sự không được ạ? Nếu ba người chúng ta đi thì có thể gọi suất ăn gia đình. Trước đây anh em không cho em gọi vì em không bao giờ ăn hết."
Nghe như em có chấp niệm rất sâu sắc với suất ăn gia đình của KFC, chỉ thiếu Tưởng Tự hoàn thành giấc mơ giúp em, bỗng chốc Tưởng Tự không thể nói thành lời câu từ chối.
Lúc này, cuối cùng Trì Việt cũng lên tiếng.
"Được." Hắn nói.
Hai người còn lại đồng thời ngoảnh đầu nhìn hắn. Trì Việt chẳng nhìn ai, chỉ mải nhìn thẳng phía trước, nhưng giọng điệu đã tốt hơn lúc nãy nhiều.
"Hôm nay em có thể gọi suất ăn gia đình."
Vì câu nói của hắn, tự dưng Tưởng Tự có mặt trong quán KFC.
Vào cuối tuần, các bạn nhỏ đến ăn thức ăn nhanh rất đông. Ba người họ tìm vị trí cạnh cửa sổ, Trì Việt ra quầy phục vụ để gọi món, Tưởng Tự ngồi xuống rồi lại đứng lên theo hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!