6 giờ tối, Từ Thuyền ngồi xe buýt về cổng khu dân cư.
Trời oi nóng, cô mặc đồng phục bảo mẫu màu nâu nhạt, xách nửa quả dưa hấu cắt sẵn mà cô mua ở siêu thị ngay cổng khu dân cư. Trì Nhuế Nhuế thích ăn trái cây, nhất là dưa hấu.
Mấy hôm nay cô vừa vào làm công ty bảo mẫu nên quản lý vẫn khá dễ tính. Đào tạo được ba bốn ngày, hôm nay là lần đầu tiên cô đến hộ gia đình để quét dọn vệ sinh, rất mệt. Tóc cô hơi rối, nhưng cô lười vuốt lại, bước nhanh về phía toà nhà đơn nguyên, đúng lúc gặp Tưởng Chính Hoa phải ra ngoài.
Tưởng Chính Hoa thân thiện có tiếng, thầy đến trước mặt chào hỏi Từ Thuyền: "Ủa, chị vừa về à."
"Dạ, tôi vừa tan làm." Từ Thuyền mất tự nhiên trả lời: "Thầy Tưởng ra ngoài à."
"Trong nhà hết muối, tôi đi siêu thị mua một gói." Tưởng Chính Hoa nói xong lại nhớ ra chuyện gì nên ân cần hỏi han: "Phải rồi, chị đã tìm được trường cho Nhuế Nhuế chưa?"
Nói đến việc này, vẻ mặt của Từ Thuyền âu sầu thấy rõ: "Vẫn chưa, anh trai con bé đã chuẩn bị hết hồ sơ giấy tờ cho nó rồi, nhưng hỏi mấy trường thì họ đều nói đã ngừng nhận đăng ký..."
Mấy ngày nữa là khai giảng, học sinh chuẩn bị vào tiểu học phức tạp hơn học sinh chuyển trường giữa chừng nhiều. Học phí là vấn đề lớn. Phần lớn các trường tiểu học chỉ tuyển sinh đến đầu tháng Tám, mấy hôm nay Trì Việt luôn dẫn Trì Nhuế Nhuế đi tìm trường.
Tưởng Chính Hoa nghe vậy cũng sốt ruột theo. Thầy trầm tư chốc lát rồi nói: "Tôi biết một trường mới được phê chuẩn, năm nay tuyển sinh khóa đầu tiên, có lẽ sẽ thiếu học sinh."
Thầy kiên nhẫn giải thích với Từ Thuyền: "Trường học mới có môi trường rất tốt, chỉ là cách khu dân cư chúng ta hơi xa, đi xe buýt phải mất nửa tiếng. Cũng chẳng phải trường danh tiếng gì, đội ngũ giáo viên ra sao hiệu trưởng thế nào cũng chẳng rõ, phần lớn phụ huynh vẫn không dám cho con trẻ qua đó học. Nhưng việc khẩn cấp trước mắt là tìm cho Nhuế Nhuế một ngôi trường để bé đi học, đừng bỏ lỡ, sau này chúng ta sẽ cân nhắc những vấn đề khác.
Chị thấy sao?"
Mắt Từ Thuyền bừng sáng, cô vội nói: "Dạ đương nhiên, có thể nhập học đúng thời điểm là được. Vậy... bây giờ còn đăng ký được không?"
"Hẳn là được." Tưởng Chính Hoa suy nghĩ: "Tôi có một bạn học cũ học sư phạm làm bên đó, tối nay tôi gọi điện nhờ thầy ấy giúp xem sao."
Tình thế xoay chuyển, Từ Thuyền phấn khởi đến mức không biết nói gì mới ổn, chỉ có thể luôn miệng cảm ơn: "Cảm ơn thầy Tưởng, thật sự làm phiền thầy quá, cảm ơn thầy."
Tính cách của cô ít nói hướng nội nên cũng không biết nói gì nhiều, chỉ biết cúi người. Nhớ ra còn xách quả dưa trong tay, cô bèn dúi vào tay thầy: "Thầy Tưởng, thầy cầm cái này về ăn nhé."
Tưởng Chính Hoa xua tay lia lịa ngăn lời cảm ơn của cô, thầy cũng vui lắm: "Thôi thôi, đều là hàng xóm láng giềng, chuyện đi học của con trẻ quan trọng nhất, chị mau về đi."
Từ Thuyền vẫn kiên trì đưa quả dưa cho thầy. Thầy Tưởng biến sắc, bấy giờ mới nhớ ra: "Trời ơi, canh của tôi còn đang chờ muối."
Thầy nôn nóng chạy mấy bước ra ngoài, đầu không ngoảnh lại mà xua tay: "Chị mau về đi, trái cây cho hai đứa nhỏ ăn."
Tối đó Tưởng Chính Hoa hỏi thăm người khác, quả thực số lượng học sinh bên trường mới không đủ. Tưởng Chính Hoa nói sơ qua tình huống, đối phương bảo gửi hồ sơ qua đó xem thử. Hồ sơ đã được Trì Việt chuẩn bị sẵn, không có vấn đề gì, chỉ thiếu báo cáo kiểm tra sức khoẻ, phải đến bệnh viện địa phương làm kiểm tra rồi nộp lên.
Đương nhiên Từ Thuyền không có thời gian, cô bảo Trì Việt dẫn Trì Nhuế Nhuế đi nhưng vẫn thấy lo lắng.
"Cơ thể của Trì Nhuế Nhuế mãi vẫn chưa khoẻ, nhân lần này kiểm tra cơ thể một lần cũng được, nhưng không biết bên trường học xem báo cáo kiểm tra sức khỏe liệu có..."
Giọng Từ Thuyền rất khẽ, nói đến đây thì nhìn Trì Nhuế Nhuế đang xem hoạt hình trong phòng khách một cái, không nói tiếp nữa. Trì Việt lau khô chén đã rửa, đặt từng cái về vị trí cũ.
"Không đâu mẹ, đã là chuyện của mấy năm về trước rồi, bây giờ cơ thể con bé đã khỏe hơn nhiều."
Từ Thuyền nghe được câu trả lời khẳng định mới yên tâm: "Vậy con dẫn em đi kiểm tra nhé, cũng xem thử vết thương trên tay con luôn."
Vết thương trên tay Trì Việt đã cắt chỉ lúc đến thành phố Ninh, bây giờ đã gần như khỏi hẳn. Nhưng ngoảnh đầu thấy nét mặt dè dặt và thoáng lo âu của Từ Thuyền, lần này hắn không từ chối.
"Dạ."
"Lần này tốt rồi, con và Nhuế Nhuế có thể nhập học đúng ngày." Từ Thuyền vui lắm, trên mặt cũng đượm nét cười.
"Mẹ đi làm thuận đường với Nhuế Nhuế, buổi sáng mẹ đưa Nhuế Nhuế đi học rồi đi làm. Mấy hôm nay nhiều đơn hàng, hoa hồng và tiền thưởng cũng nhiều. Sau này con không phải đi làm thêm nữa, cứ yên tâm học hành."
Trì Việt nhìn Từ Thuyền, cô mới 40 tuổi, nhưng những nếp nhăn nhỏ đã hằn trên mí mắt và mi tâm. Cô phải oằn mình giữa nỗi vất vả ngày qua ngày. Nhưng hiếm khi Trì Việt thấy tâm trạng của cô tốt như thế, cũng hiếm khi nói câu nào chắc nịch như vậy. Trì Việt cười, không nói được hay không mà chỉ nói: "Con cũng có thể đưa Trì Nhuế Nhuế đi học."
"Con dậy sớm, con bé có dậy nổi đâu." Từ Thuyền cười nói: "Bình thường gọi con bé dậy cũng phải ồn ào không ngớt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!