Chương 50: Vết bỏng

Mặc dù trong nhóm chat Chu Chi Bạch miêu tả hoạt động như thể cả lớp sẽ phải xuống ruộng cày bừa hai mẫu đất, nhưng suy cho cùng họ vẫn là học sinh nên trải nghiệm làm nông thực ra chỉ là đến khu canh tác nông nghiệp trong nhà kính ở vùng quê mà thôi.

Buổi sáng cả lớp theo nhân viên kỹ thuật tham quan mô hình canh tác sinh thái trong nhà kính, buổi chiều vào nhà kính hái rau và dâu tây. Họ còn được dạo quanh khu chăn nuôi, cho thỏ ăn và ghẹo ngỗng.

Từ trường học tới khu nhà kính mất một tiếng rưỡi, có hai chiếc xe buýt nên vẫn dư chỗ, những học sinh thân quen thì ngồi chung với nhau. Vì điểm danh nên Tưởng Tự lên xe sau cuối, vừa định tìm chỗ cho mình và Trì Việt thì Kiều Hợp Nhất đã khua tay liên hồi.

"Bạn cùng bàn! Đây nè!"

Tưởng Tự: "..."

Cậu ngoảnh đầu nhìn Trì Việt, đối phương cũng ngước nhìn cậu.

Tưởng Tự rề rà bước đến bên cạnh Kiều Hợp Nhất, cuối cùng cậu cũng tìm được một cái cớ, nói với Kiều Hợp Nhất bằng tốc độ siêu thanh: "Ngồi ghế ngoài sẽ bị say xe nên tớ định tìm chỗ kế cửa sổ."

Kiều Hợp Nhất hoang mang: "Đơn giản mà, tớ đổi chỗ cho cậu."

"Làm vậy phiền lắm." Tưởng Tự trợn mắt nói dối: "Tớ ngồi hàng ghế sau nha."

Kiều Hợp Nhất vẫn chưa kịp hiểu tại sao tốn ba giây đổi chỗ lại phiền phức thì Tưởng Tự đã đi xuống phía sau, tìm được chỗ ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên rồi ngồi xuống.

Kiều Hợp Nhất gãi đầu, ngước mắt thì thấy Trì Việt đi tới, cậu ta thuận miệng hỏi một câu: "Thánh học có muốn ngồi chỗ gần tớ không?"

Trong kỳ thi tháng cuối tháng Ba vừa qua, Trì Việt thi được hạng nhất khối xã hội toàn trường, đạt điểm tối đa môn toán. Lão Lý nở mày nở mặt ba ngày ba đêm, chỉ hận không thể tuyên bố với toàn trường rằng thầy đã dạy được một thánh học đạt điểm tối đa.

Trì Việt lướt qua Kiều Hợp Nhất, trả lời: "Ngồi phía trước tôi sẽ say xe."

Kiều Hợp Nhất: "?"

Gì vậy trời, sao khứa nào cũng có thể chất đặc thù vậy?

Cậu ta ngoảnh đầu nhìn, ngay giây sau, Trì Việt ngồi bên cạnh Tưởng Tự.

Kiều Hợp Nhất: "..."

Cậu ta chợt thấy lạ lùng, như có ảo giác bị hai người bọ lén lút ruồng bỏ.

Đến khi ra khỏi thành thị, âm thanh sôi nổi hứng khởi trong khoang xe dần lắng xuống. Nửa thì ngủ, nửa còn lại nhỏ giọng thỏ thẻ nói chuyện.

Hôm qua trời vừa đổ mưa phùn, mở cửa xe là mùi lá non và cỏ tươi theo gió phả vào. Tưởng Tự cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc mỗi áo thun trắng. Trì Việt ngồi cạnh cậu thì mặc đồng phục nghiêm chỉnh, dây khóa kéo lên tận cùng, cúi đầu xem điện thoại.

Lâm Tử Diệu vừa gửi cho hắn một tin nhắn: [Đã chuyển tiền tháng Tư cho ba của cậu rồi.]

Trì Việt cảm ơn anh ta rồi cất điện thoại. Tưởng Tự xé một gói kẹo dẻo gấu, lấy một cục đút bên miệng Trì Việt.

Trì Việt cúi đầu ăn cục kẹo nọ. Tưởng Tự rụt tay về, liếm vị kẹo dính trên đầu ngón tay, hỏi nhỏ: "Ngọt không?"

Thấy Trì Việt gật đầu, Tưởng Tự hài lòng lắm. Ngồi cuối xe nên không ai chú ý hai người. Họ chia nhau ăn hết gói kẹo, Tưởng Tự nghiêng đầu tựa lên vai Trì Việt bắt đầu chơi game.

Cằm Trì Việt cọ vào mái tóc bông xù mềm mượt của Tưởng Tự.

Vừa đặt chân xuống thôn quê là nơi này trở thành thiên hạ của đám học sinh ngay. Vụ lúa tháng Tư vừa được gặt, núi non bát ngát một sắc xanh. Hoa cải dầu nở bung tạo thành vùng biển màu vàng ngỗng. Cả đám khoác vai nhau đùa vui giữa đất trời rộng lớn.

Sau khi hái đủ rau cho bữa tối, Kiều Hợp Nhất và nhóm Chung Thiên Thụy rảnh rỗi nên lại đi chọc ngỗng, bị chúng nó rượt cắn tận một dặm, sau rốt vẫn nhờ Chu Chi Bạch gọi bác nông dân tới giải cứu cả đám, cô ra lệnh bắt cả đám phải yên phận.

Thế là mấy khứa này lại ỉu xìu đi cho dê ăn, đút hết cọng này tới vọng khác, lũ dê gần như no căng nên chẳng thèm quan tâm mấy khứa nữa mà lần lượt tản đi.

Niềm hân hoan nô đùa khắp thế gian khi nãy đã qua, Kiều Hợp Nhất hết hứng bèn ném cỏ phủi tay: "Không còn gì làm nữa hả? Hay tụi mình đi chơi bóng?"

Cậu ta và nhóm Chung Thiên Thuỵ nhìn nhau trân trối. Chung Thiên Thuỵ hỏi ba câu chấn động linh hồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!