Chương 46: Yêu đương

"Bị người ta đánh đúng không, ẩu đả?"

Bác sĩ trực ban khâu nốt mũi sau cuối, liếc nhìn cậu nhóc trước mặt. Ngoại trừ chau mày lúc bắt đầu khâu vết thương thì từ đầu chí cuối đối phương chẳng hó hé gì.

"Đám nhóc mấy đứa thì oán sâu hận lớn đến mức nào cho được? May là chỉ bị ở góc trán, nếu bị đánh vào thái dương thì phải làm sao? Hoặc đánh trúng mặt là bị huỷ dung đấy biết chưa?"

Đối phương vẫn im thin thít. Ngược lại sắc mặt của cậu bạn đang giấu cằm trong chiếc khăn quàng màu trắng gạo đứng kế bên còn tái nhợt hơn cả người bị thương. Cậu cảm ơn bác sĩ.

"Đóng tiền ở tầng một, lấy thuốc ở nhà thuốc dưới tầng một tòa nhà trước mặt, truyền nước tại phòng truyền dịch trên tầng hai tòa này." Bác sĩ chưa yên tâm bèn dặn thệm: "Đừng để vết thương dính nước. Dạo này phải ăn thanh đạm, đừng ăn hải sản, cũng đừng ăn cay... Ba mẹ tới chưa?"

Đương nhiên ba mẹ không tới được. Trì Việt sợ Từ Thuyền lo lắng nên đã gọi cho cô lúc còn trên xe, nói với cô là sáng mai hắn mới về tới thành phố Ninh.

Tưởng Tự sợ đi tới đi lui sẽ ảnh hưởng vết thương mới khâu nên cậu bảo Trì Việt chờ ở phòng truyền dịch trên tầng hai, còn mình thì chạy đi đóng tiền ở tầng một rồi qua nhà thuốc để lấy thuốc.

Thêm cả tiền khâu vết thương thì tốn tổng cộng hai trăm bốn mươi mốt tệ bảy hào. Tưởng Tự cầm thuốc và hóa đơn đóng tiền quay lại tầng hai tìm y tá trực ban thì thấy cuối cùng Trì Việt cũng truyền nước.

Ban đêm trời trở lạnh, trước khi đi Tưởng Tự đã lấy cho Trì Việt một chiếc áo khoác của mình. Bây giờ thấy tay hắn truyền dịch lộ ra bên ngoài, cậu lại cởi khăn quàng của mình rồi gấp lại, lót một nửa bên dưới còn một nửa thì đắp lên bàn tay lạnh buốt của Trì Việt.

Làm xong tất thảy, cậu mới ngẩng đầu nhìn hắn.

Để thuận tiện cho việc khâu vết thương, phần tóc xung quanh vết thương trên xương đầu đã được cắt bớt, bây giờ chỗ đó đang quấn băng gạc trắng, có vẻ máu đã dừng chảy.

Cậu thở phào, hỏi nhỏ: "Đau không?"

Trì Việt nhìn Tưởng Tự chăm chú. Thấy ánh mắt của cậu, hắn nhỏ giọng đáp lời: "Không đau."

Đêm, ngoài hai người họ, vẫn còn những người khác trong phòng truyền dịch. Chiếc tivi đằng trước đang phát tin tức buổi tối, âm lượng được chỉnh về mức nhỏ nhất. Giọng hai người cũng rất đỗi khẽ khàng.

Tưởng Tự nhịn suốt chặng đường, cuối cùng vẫn phải hỏi: "Ba cậu đánh đúng không?"

Cậu nghĩ, nếu Trì Việt không muốn trả lời, cậu sẽ tìm chủ đề khác để nói. Chẳng ngờ Trì Việt chỉ im lặng hai giây rồi gật đầu.

"Ông ta say rượu, có cãi nhau vài ba câu." Trì Việt nói.

Tim Tưởng Tự như bị ai đó bóp chặt, co thắt và đau xót dữ dội.

"Cậu đừng về đó nữa." Giọng cậu chứa đôi phần van xin: "Đừng để ông ta đánh cậu nữa."

Dáng vẻ cậu gục đầu tiu nghỉu trông còn đáng thương hơn cả Trì Việt đang truyền nước. Trì Việt cầm lòng không đậu bèn giơ tay còn lại gạt những sợi tóc loà xoà trước trán cậu.

"Tớ không về nữa." Hắn hứa với cậu: "Cũng không gặp ông ta nữa."

Tâm trạng tốt hơn một chút, cậu cố gắng cười với Trì Việt.

"Cậu ăn cơm chưa, có đói không?"

Trì Việt lắc đầu, hắn ở trên đường từ sáng tới tối, cả ngày trời chẳng ăn gì. Nhưng bây giờ hắn không thấy đói mà chỉ thấy mệt.

Tưởng Tự đã nhận ra. Tinh thần Trì Việt có vẻ không tốt lắm, khuôn mặt nhợt nhạt, vậy nên cậu lại nói: "Cậu nghỉ một lúc đi."

Trì Việt "ừ" một tiếng, nhắm mắt lại.

Tưởng Tự xốc lại tinh thần nhìn chằm chằm túi truyền dịch, sợ hết thuốc mà mình không biết.

Đầu của người bên cạnh dần trĩu xuống rồi tựa vào lưng ghế, tóc mai cọ nhẹ vào góc nghiêng của Tưởng Tự.

Tường trắng, đèn trắng. Thuốc nước đã được thay sang chai thứ ba, Tưởng Tự nhìn nước thuốc trong suốt trong ống truyền nhỏ xuống từng giọt, lặng lẽ chảy vào mạch máu của Trì Việt hệt những giọt nước mắt.

Y tá đổi bình nước thuốc cuối cùng. Tưởng Tự áng chừng thời gian kết thúc rồi cẩn thận đứng dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!