Chương 42: Ngủ ngon

Kỳ thi cuối kì đã cận kề, nhiều người dành một nửa tâm tư cho việc ôn tập, nửa còn lại trao cho kỳ nghỉ đông.

Hằng năm ba mẹ của Kiều Hợp Nhất phải chạy đôn chạy đáo khắp cả nước, chỉ khi đón Tết mới ở nhà trọn một tháng. Họ đã hứa sau Tết sẽ dẫn Kiều Hợp Nhất sang Nhật chơi. Kiều Hợp Nhất đợi mòn cả mắt, thân ở thành phố Ninh nhưng hồn đã tha hương quê người. Cậu ta đã viết kế hoạch du lịch tận mấy lần, còn hỏi Tưởng Tự nghỉ đông định chơi thế nào.

Hôm đó kế hoạch làm thêm của Tưởng Tự bị Trì Việt phản đối. Sau đó cậu ngẫm lại, Hứa Đình Nhu tuyệt nhiên sẽ không cho phép cậu đi làm thêm ở quán bar. Thế là cậu bực bội trả lời: "Không chơi, tớ làm bài tập nghỉ đông, soạn bài của học kỳ tới, về nhà ông bà ngoại đón Tết."

"... Cậu đang nói mỉa tớ hả?"

Kiều Hợp Nhất nằm không cũng dính đạn, thoáng chốc chẳng buồn nói chuyện với Tưởng Tự nữa. Vốn dĩ cậu ta định ngoảnh lại hỏi xem Trì Việt định làm gì trong kỳ nghỉ đông, nhưng sợ nghe được câu trả lời giống Tưởng Tự nên cậu ta lẳng lặng cất bảng kế hoạch du lịch của mình, tiếp tục vùi đầu học thuộc lòng.

Dù rằng ngoài mặt Tưởng Tự nói thế nhưng thâm tâm đang bất định không yên như Kiều Hợp Nhất. Cậu đang nghĩ về sinh nhật của Trì Việt, về chuyện nên tặng quà gì cho đối phương.

Dường như Trì Việt luôn công bằng với tất thảy, chẳng đặc biệt ưa thích thứ gì. Cậu cũng không dám thăm dò Trì Việt vì đối phương quá thông minh, chắc hẳn sẽ đoán được món quà mà Tưởng Tự sẽ mua tặng hắn.

Tưởng Tự chưa kịp suy nghĩ xong thì kỳ thi cuối kì đã đến.

Hứa Đình Nhu vẫn nhớ như in kết quả lần thi cuối kỳ trước của cậu. Cô muốn nhắc con mình đừng quên bài học lần trước, nhưng Tưởng Chính Hoa giữ quan điểm giáo dục hạn chế áp lực nên không cho cô Hứa nhắc nhiều. Sau rốt, vào buổi tối trước ngày thi, Hứa Đình Nhu chỉ đành nhắc khéo vào lúc đưa trái cây cho hai đứa trẻ đang ôn bài: "Lúc thi hai đứa nhất định phải làm bài cẩn thận.

Mấy hôm nay đừng đi bộ, để thầy Tưởng lái xe chở hai đứa, thi được kết quả tốt để ăn Tết cho ngon."

Trên thực tế, Hứa Đình Nhu chẳng cần lo lắng làm gì. Đây là lần hiếm hoi Tưởng Tự thấy thoải mái trong lúc làm bài. Vả lại nhờ ôn tập với Trì Việt mỗi ngày, đối phương đốc thúc cậu giải đề môn Toán nên cả Lão Lý cũng nói cậu có tiến bộ, chắc hẳn kết quả cuối kỳ sẽ ổn.

Cậu và Trì Việt đều thi ở phòng thi số 1. Sau khi môn thi cuối cùng trong tổ hợp môn xã hội kết thúc, các phòng thi như ong vỡ tổ, ngoại trừ lớp 12 thì cả trường chìm trong bầu không khí tự do. Chu Chi Bạch đã ghim toàn bộ bài tập nghỉ đông trong nhóm lớp, thông báo thời gian công bố kết quả thi cuối kỳ và nhắc nhở cả lớp nghỉ đông chú ý an toàn.

Thoạt đầu cả đám nhao nhao trả lời "đã nhận", lúc sau lại chuyển sang "nghỉ đông vui vẻ" kèm theo bốn năm dấu chấm than. Chu Chi Bạch cũng mặc học trò reo vui. Tưởng Tự cũng gửi tin nhắn "nghỉ đông vui vẻ" giống mọi người, vừa ngoảnh đầu thì thấy Trì Việt đã cởi áo khoác đồng phục nhét vào cặp.

Quần đồng phục của họ màu đen giống quần thể thao, phối với chiếc áo hoodie màu xám và áo khoác màu nâu đậm khiến hắn vừa trẻ trung vừa sáng sủa khôi ngô.

Trong phút chốc, Tưởng Tự quên cả những lời mình định nói, ngẩn ngơ mấy giây mới hoàn hồn: "Cậu phải đi thẳng tới chỗ làm hả?"

"Ừ, ngày đầu tiên, tới sớm để chuẩn bị."

Trì Việt ngoảnh đầu, va phải ánh mắt thất vọng của Tưởng Tự.

Vất vả lắm mới được nghỉ, Tưởng Tự còn ngỡ mình có thể ở cùng Trì Việt thêm một lúc, nhưng đối phương bận việc nên cậu đành gật đầu, thấu tình đạt lý mà rằng: "Vậy tôi mang cặp về giúp cậu."

Trì Việt không đưa chiếc cặp trong tay cho đối phương mà lặng im một chốc, chợt hỏi: "Cậu có muốn ra ngoài ăn tối không?"

Mắt Tưởng Tự sáng bừng trong thoáng chốc.

Hai người chọn một quán ăn nhẹ. Trì Việt gọi há cảo tôm pha lê, bánh tổ đường nâu và mì trộn. Tưởng Tự không ăn cay, khẩu vị như trẻ con, Trì Việt gọi toàn những món bình thường cậu thích ăn.

Tưởng Tự đã nhận ra, cậu càng muốn ở cùng Trì Việt thêm lúc nữa. Tiếc rằng hôm nay Hứa Đình Nhu có ca trực, cô đã dặn cậu về nhà sớm.

Lề mề ăn hết bữa cơm, hai người hai ngả, một người về nhà, một người tới trạm tàu điện ngầm.

Tưởng Tự cầm cặp của Trì Việt, cầm lòng không đậu bắt đầu dặn dò đối phương: "Quán bar đông người phức tạp, cậu đừng uống rượu linh tinh, đừng mâu thuẫn với người ta. Có ai say rượu hoạnh hoẹ cũng đừng để bụng làm gì, phải nhờ chủ quán giải quyết, nếu không ổn thì gọi cảnh sát. Xong việc thì gọi xe về nhà, đi làm hay tan làm cũng phải gửi tin nhắn cho tôi."

Nói như thể Trì Việt phải vào đầm rồng hang hổ không bằng.

Trước đây Trì Việt cũng từng đi làm thêm ở quán bar, quán net, quán bida, toàn những nơi hỗn tạp, nhưng chưa một ai dặn dò hắn nhiều điều như thế. Hắn nghiêm túc lắng nghe, đáp lại bằng một tiếng "ừ".

"Cậu về đi, tối nay đừng học bài nữa, ngủ sớm một tí."

Tưởng Tự gật đầu, quay lưng đi về nhà, đến khúc rẽ ở giao lộ thì ngoảnh đầu lại. Trì Việt vẫn đứng tại chỗ vẫy tay với cậu.

Mới thi xong, Tưởng Tự có đặc quyền không cần học bài cũng không cần làm việc. Ở nhà không biết làm gì, chơi game một lúc mà vẫn thấy chán như cũ, cậu cứ vô thức xem giờ.

9 giờ, có lẽ Trì Việt đã bắt đầu làm việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!