Tưởng Tự muốn đi là sẽ đi ngay. Cậu nói với Hứa Đình Nhu và Tưởng Chính Hoa một tiếng rằng cậu muốn ra ngoài. Tưởng Chính Hoa và Hứa Đình Nhu đang định về nhà, nghe vậy cũng không phản đối, chỉ dặn một câu: "Đông người, trông em cho kỹ, về sớm một tí."
Đây là lần đầu tiên thành phố Ninh tổ chức trình diễn pháo hoa vào Tết dương lịch, địa điểm ngay bên cạnh con phố cổ mà họ từng đi dạo
- quảng trường thế kỷ ở trung tâm thành phố. Bây giờ đã hơi muộn, ba người ngồi tàu điện tới điểm đến, vừa ra khỏi trạm đã đón dòng người ồ ạt.
Tưởng Tự và Trì Việt mỗi người dắt một tay Trì Nhuế Nhuế để em không bị cuốn theo dòng người, xê xích qua đám đông để đến vị trí quan sát tốt hơn.
Lúc này con phố trở nên chật hẹp lạ thường, muôn nơi rộn ràng náo nhiệt. Có người khiêng kẹo hồ lô và cầm bóng bay len lỏi rao bán giữa đám đông. Chỉ năm trăm mét nhưng họ đi gần nửa tiếng. Đêm đông lạnh giá nhường này mà đầu Tưởng Tự đổ đầy mồ hôi.
Đi được nửa đường, Trì Việt dứt khoát bế Trì Nhuế Nhuế lên, cho em ngồi lên vai mình kẻo va phải người khác.
Tưởng Tự hơi hối hận, cậu không ngờ sẽ đông đến thế.
Đến khi đứng vững, cuối cùng Tưởng Tự cũng thở phào một hơi. Trì Việt bế Trì Nhuế Nhuế xuống, giúp em vịn vào lan can để đứng cho vững, còn hắn dùng cơ thể mình cản dòng người ngoài kia cho em.
Họ chỉ vừa đứng vững thì âm thanh đặc trưng của pháo hoa nổ đồng thời vang vọng với tiếng trầm trồ của mọi người. Ai nấy đồng loạt ngẩng đầu, chùm pháo hoa đầu tiên nở bung vang trời ngay trên đỉnh đầu họ.
Ngay sau đó, vô vàn chùm pháo hoa nối đuôi nhau nở rộ và lụi tàn, gần như thắp sáng nửa khoảng trời đêm. Pháo hoa vang trời vẽ nên vô số đường cong đa sắc màu như sao băng lao vút xuống bằng tốc độ chóng mặt, lãng mạn đến độ siêu thực.
Tiếng la hét và tiếng hò reo của người bên cạnh truyền vào tai. Tưởng Tự ngẩng đầu, trong mắt toàn là ảnh ngược của pháo hoa.
Cậu xem một lúc rồi cúi đầu nhìn Trì Nhuế Nhuế. Cô bé xem mê say, miệng hé một nửa, chẳng mảy may bị thế giới bên ngoài quấy rầy. Tưởng Tự bật cười rồi lén nhìn Trì Việt.
Đám đông chen chúc, hai người buộc phải đứng sát gần nhau, cản người sau lưng kẻo họ va phải Trì Nhuế Nhuế.
Cứ thế bả vai hai người buộc phải cọ vào nhau, cánh tay cũng kề sát nhau cách chiếc áo khoác dày.
Khoảng cách quá gần, Tưởng Tự có thể nhìn thấy chiếc cổ thon dài, yết hầu và cả đường viền xương hàm sắc nét. Vì mùa đông kéo dài nên da hắn đã trắng hơn.
Ngay khi Trì Việt ngoảnh đầu đối diện với cậu, tia sáng pháo hoa và bóng cậu phản chiếu trong đôi mắt hắn.
Lại một đợt pháo hoa rền trời, vang dội hệt nhịp tim của Tưởng Tự.
Tưởng Tự nghĩ, được thôi, dù Trì Việt có thích cậu hay không thì có lẽ cậu đã thật sự thích Trì Việt mất rồi.
Suy nghĩ ấy xuất hiện rất đỗi tự nhiên như một bí mật chờ thời bước ra ánh sáng, thậm chí Tưởng Tự chẳng mảy may ngạc nhiên.
Niềm yêu này như pháo hoa náu mình trong cơ thể cậu, cuối cùng nó cũng đón gió cháy sáng vào đêm nay.
Bốn năm bạn trẻ đứng cạnh họ hô to "chúc mừng năm mới" giữa tiếng pháo hoa. Trong ánh sáng còn sót lại, gần đó có một người cha bế con gái cao quá đỉnh đầu, sau lưng họ là một đôi tình nhân hôn nhau trên nền pháo hoa.
Ai nấy đều đang đón chào năm mới bằng tình yêu. Một năm mới tràn đầy hy vọng.
Trì Việt vẫn đang nhìn cậu. Tưởng Tự chớp mắt, cất lời.
"Trì Việt."
Xung quanh hơi ồn, may sao họ đang kề cận nhau. Tưởng Tự không cần nói thật to, Trì Việt vẫn có thể nghe thấy.
"Chúc mừng năm mới."
"Mặc dù lúc cậu mới chuyển đến tôi không ưa cậu lắm, nhưng bây giờ tôi cảm thấy..."
Thêm một chùm pháo hoa nở bung, tiếng nổ hơi lớn nên Tưởng Tự phải đợi mấy giây.
"... Có thể quen biết cậu là chuyện làm tôi vui nhất năm nay."
Trì Việt rủ mắt lẳng lặng nhìn cậu, Tưởng Tự nói tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!