Tưởng Tự không cố ý.
Tưởng Chính Hoa ăn sáng rồi lại lên trường, thầy nói phải lên văn phòng viết giáo án. Vốn dĩ hôm nay đến lượt Hứa Đình Nhu nghỉ làm, nhưng bên khoa tạm thời có việc nên gọi cô tới. Trước khi đi cô dặn Tưởng Tự lau nhà, tưới cây, giặt phơi quần áo và vài ba công việc khác nữa. Tưởng Tự vừa chấp hành đến mục thứ hai là tưới nước cho cây thường xuân thì thấy lá cây ngoài ban công khẽ lay động.
Tưởng Tự sững người, đâu có gió. Cậu còn chưa hiểu ra thì lá lại rung tiếp.
"..."
Tưởng Tự chẳng hiểu mô tê gì, bước đến rìa ban công, nhoài người ra ngoài xem thử.
Một cánh tay thon dài ở tầng hai đang quấn lấy nhánh cây rủ xuống, kéo nhẹ thêm một cái. Thường xuân trong tay người ta chỉ là cành mềm lá yếu, Tưởng Tự cứ ngỡ đối phương đang phá cây nên không nhịn được hét lên một tiếng, rồi mới muộn màng nhận ra người ta đang ngồi trên bệ cửa, suýt nữa bị tiếng hét của cậu dọa té xuống.
Tưởng Tự sợ túa mồ hôi lạnh cả trán, chưa kịp sắp xếp câu từ xin lỗi thì nghe thấy đối phương lên tiếng.
Tưởng Tự sững sờ, chỉ tay vào chóp mũi mình, nói với vẻ khó tin: "Cậu gọi tôi là gì cơ?"
Cậu ta vừa gọi mình là gì?
Gì mà tóc mây gì mà công chúa?
Trì Nhuế Nhuế đang ngồi trong phòng khách bèn ngoảnh đầu nhìn qua. Trì Việt nhìn đăm đăm người trên tầng, lần đầu tiên hắn thấy phải thay đổi thói quen hễ cảm xúc trào dâng là bất chợt nói móc người ta.
Chủ yếu do hắn suýt rớt khỏi ban công, thêm cả dáng vẻ đối phương trân quý thường xuân và câu chuyện cổ tích Trì Nhuế Nhuế kể khi nãy không hẹn mà cùng chồng lên nhau đã khiến hắn hơi mất kiểm soát.
"Không, cậu nghe nhầm rồi."
Tưởng Tự chau mày lặp lại một lần: "Tôi nghe nhầm?"
Lừa con nít hay gì?
Trì Nhuế Nhuế nhìn một lúc mà vẫn không hiểu Trì Việt đang làm gì, em không hứng thú lắm nên thôi nhìn. Nước trong ly đã hết, em hơi khát, do đó em buông bút đứng lên, bưng ly của mình đi vào nhà bếp.
Động tĩnh của em rất nhỏ, Trì Việt không để ý, mắt vẫn dừng ở tầng trên, nén cơn giận lạnh lùng trả lời: "Tôi bị doạ nên nói lung tung."
Tưởng Tự lập tức bị kéo về sự cố vừa rồi, cũng mặc kệ công chúa hay không công chúa: "Tôi không cố ý — Cậu không sao chứ?"
Suy cho cùng hắn cũng là người kéo hoa cỏ nhà người ta trước, Trì Việt trả lời: "Không sao."
Tưởng Tự thở phào, lại hơi bực bội: "Cậu ngồi trên ban công làm gì, ngã xuống nhẹ nhất cũng gãy xương."
Vốn dĩ Trì Việt định nói không có tiếng hét của cậu thì hẳn tôi rất an toàn, nhưng dẫu sao đối phương cũng đang quan tâm, hắn nhịn không nói thành lời, và rồi hắn thấy vẻ mặt của Tưởng Tự trở nên do dự.
"Cậu —" Tưởng Tự nói: "Tâm trạng không tốt à?"
"... Không phải."
Trì Việt đoán được đối phương đang nghĩ gì, hắn lặng thinh mấy giây: "Tâm trạng của tôi quá tốt đâm ra rảnh rỗi đấy."
"..."
Trì Việt nhìn ánh mắt của người trên tầng thay đổi từ lo lắng sang cạn lời, vừa nhìn mình chăm chú vừa từ tốn lên tiếng: "Rất rảnh nhỉ, kéo —"
Cậu còn chưa dứt lời thì đã có mấy tiếng loảng xoảng của đồ vật rớt xuống vọng ra từ nhà bếp, tiếp đó là tiếng ly thuỷ tinh bể, có thứ gì đập xuống sàn. Trong căn nhà yên tĩnh, tiếng bộp bộp lại càng vang dội.
Trì Việt biến sắc, mặc kệ người trên tầng, xoay người vịn rìa ban công nhảy vào nhà, gào to một tiếng "Trì Nhuế Nhuế!"
Tưởng Tự không nghe thấy động tĩnh trong bếp, nhưng vẫn bị động tác của Trì Việt trên bệ cửa sổ dọa giật nảy mình: "Má ơi!"
Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng gọi em gái mình rất sốt ruột và rất lớn của Trì Việt. Cậu cũng vô thức hoảng loạn, ném bình tưới nước quay người chạy xuống tầng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!