Thực tế chứng minh Tưởng Tự nói đúng một nửa. Mặc dù lúc xử lý mớ đồ ăn sáng và quà vặt, Trì Việt chẳng mảy may nương tình. Nhưng đêm Giáng sinh vừa đến, buổi sáng vừa vào lớp là trên bàn hắn đã chất đầy táo được gói bằng các loại bao bì đủ màu sắc trông rất cầu kỳ và đẹp mắt.
Trì Việt chau mày, vẫn đang suy xét cách xử lý. Dù gì cũng là quà dịp lễ, Tưởng Tự nhắc hắn thôi cứ tặng cho Trì Nhuế Nhuế.
Chuyện mà Tưởng Tự đoán sai là không một ai viết thư tình cho Trì Việt.
Kiều Hợp Nhất tâm đắc chuyện này lắm: "Cậu không hiểu đâu. Trì Việt lạnh lùng quá, nhìn là biết cậu ấy sẽ không hẹn hò với ai, kiểu chỉ có thể ngắm nhìn từ xa thôi ấy. Tụi mình khác, tụi mình tập trung vào sự thân thiện."
"Là sao?" Chung Thiên Thuỵ cảnh giác: "Có người nào viết thư tình cho cậu hả?"
Kiều Hợp Nhất ngượng ngùng trả lời: "Đâu có đâu, người ta chỉ hẹn tớ đi xem pháo hoa tết Dương lịch ở phố cổ thôi."
Kiều Hợp Nhất vừa thốt ra câu này là cả đám kích động hẳn lên, chỉ trích cậu ta phản bội tổ chức độc thân.
Tưởng Tự cũng nhận được táo, cậu tặng luôn cho Trì Nhuế Nhuế. Cô bé vui dữ lắm, nhờ Trì Việt bày táo lên bệ cửa sổ giúp mình, chất đầy ắp cả cửa sổ.
Từ Thuyền đứng một bên dõi theo, nét cười đong đầy cả mắt cả lòng. Nghe bảo trong số táo này có cả phần do Tưởng Tự tặng, cô ngập ngừng vài giây rồi chợt hỏi: "Tết dương lịch các con có được nghỉ không?"
Thấy Trì Việt ngẩng đầu nhìn mình, Từ Thuyền tiếp tục trưng cầu ý kiến của hắn: "Mẹ muốn mời gia đình thầy Tưởng ăn bữa cơm, con thấy có được không?"
Trì Việt thoáng sững sờ, nhắc lại lần nữa: "Mời gia đình Tưởng Tự ăn cơm?"
"Đúng rồi, hai nhà đã làm hàng xóm được chừng nửa năm, con với Tiểu Tự còn là bạn cùng lớp cùng bàn. Vả lại hồi trước may sao có thầy Tưởng giúp lo liệu trước sau cho em con đi học. Đã mấy lần mẹ định tặng ít quà, nhưng thầy và bác sĩ Hứa cứ khăng khăng không nhận."
Từ Thuyền xoa đầu Trì Nhuế Nhuế, cười nói: "Tết dương lịch mẹ cũng được nghỉ, nhân dịp này nhà mình mời họ ăn bữa cơm, bằng không mẹ cứ thấy mắc nợ gia đình người ta."
Trì Việt suy tư vài giây rồi gật đầu: "Dạ."
Từ Thuyền hào hứng hơn hẳn, hiếm khi giọng điệu có vẻ nhẹ nhõm: "Hôm đó mẹ định nấu vài món. Ngoài bạn bè của ba con, đã lâu rồi nhà mình chưa mời khách tới chơi..."
Cô thấy vui trong lòng, đến khi bật thốt thành lời thì mới thấy không ổn. Cô vội liếc nhìn Trì Việt, gượng gạo chuyển chủ đề.
"Ngày mai có gặp bác sĩ Hứa thì mẹ sẽ nói với cô ấy một tiếng, con bảo Tiểu Tự hôm đó đến nhà chơi luôn nhé."
"... Tết Dương lịch?"
Trên đường về nhà, Tưởng Tự nhìn Trì Việt, thoải mái đồng ý: "OK, tuần trước Trì Nhuế Nhuế có hẹn tôi được nghỉ lễ thì chơi cờ nhảy."
Tính cách cởi mở nên với ai cậu cũng chơi chung được. Mỗi lần tới nhà Trì Việt làm bài, Trì Nhuế Nhuế bám cậu hơn cả bám hắn.
Chạng vạng hôm sau Từ Thuyền lên lầu thăm hỏi, ra sức mời cả gia đình tới nhà mình ăn cơm. Tết dương lịch là ngày nghỉ hiếm hoi của Tưởng Chính Hoa, đúng lúc Hứa Đình Nhu đến lượt nghỉ. Sau hai lần khước từ, thấy Từ Thuyền quá đỗi nhiệt tình, họ cũng đồng ý.
Dù Từ Thuyền đã nói không cần giúp nhưng cả gia đình cũng ngại chờ đến giờ cơm mới tới ăn. Đến chiều, Hứa Đình Nhu chỉ huy cha con nhà họ Tưởng bưng hai thùng sữa và một hộp bánh kem xuống gõ cửa nhà gia đình tầng dưới.
Sau rốt, hai gia đình vẫn quyết định ăn lẩu. Từ Thuyền mua một đống thức ăn, ba người lớn vừa chuẩn bị đồ ăn vừa trò chuyện trong phòng khách, Trì Việt và Tưởng Tự dẫn Trì Nhuế Nhuế vào phòng chơi cờ nhảy.
Bàn học của Trì Việt hơi cao, Trì Nhuế Nhuế không đủ cao nên em dứt khoát nằm nhoài trên giường Trì Việt, mời Tưởng Tự ngồi bên mạn giường của anh hai để chơi cờ nhảy với em.
Tưởng Tự hơi ngại. Thấy Trì Việt không phản đối, cậu bèn ngồi ngay ngắn bên mép giường.
Hôm nay tiết trời đẹp, dù rằng nắng ngày đông chẳng ấm là bao. Nhưng nắng đương đẹp nên cả căn phòng cũng được chiếu rọi sáng choang.
Cửa phòng không đóng, tiếng tivi ngoài nhà và tiếng nói chuyện của người lớn hoà vào nhau, lúc trầm lúc bổng rất chi là buồn ngủ. Bữa trưa Tưởng Tự ăn hai chén chè trôi nóng hổi, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào làm cậu buồn ngủ mơ màng.
Trong vài ván cờ nhảy đầu tiên, cậu vẫn nhớ đây là giường của Trì Việt nên ngồi rất nghiêm chỉnh. Dần dà, cơ thể cậu ngả nghiêng, tay đỡ trán cố gắng giữ tỉnh táo.
Đến vài bước sau cuối, Trì Nhuế Nhuế mới được Trì Việt dạy cách chơi cờ nhảy chưa lâu nên phải vắt óc suy nghĩ khá lâu. Vất vả lắm em mới đi được một bước nhưng Tưởng Tự mãi mà chưa có động tác gì. Trì Nhuế Nhuế ngẩng đầu nhìn, người trước mặt đã ngã lên tấm mền, mắt nhắm, nhịp thở đều đều.
Trì Nhuế Nhuế không biết phải làm sao, em ngoảnh đầu nhìn anh hai đang chơi điện thoại bên bàn học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!