Chương 38: Đi làm thêm

Sau lễ kỷ niệm thành lập trường, danh xưng của Trì Việt đã chuyển từ "Thánh học đẹp trai lớp 11-1" thành "Thánh học siêu đẹp trai biết chơi ghi

-ta lớp 11-1", một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.

Có những buổi sáng Trì Việt chưa kịp vào lớp, thế nhưng trong ngăn kéo bàn học của hắn lại thường xuyên xuất hiện bánh mì và sữa do những người ẩn danh bỏ vào. Sau bữa tối, khi hắn về lớp sẽ có những món như sô cô la hay nước ngọt từ đâu xuất hiện. Đủ loại đồ ăn thức uống khiến các bạn nam trong lớp chỉ biết than trách ghen tị vì không học ghi

-ta sớm hơn vài năm.

Lớp trưởng Hàn Mông lạnh lùng vạch trần: "Thứ các cậu thua kém không phải tài nghệ mà là vẻ ngoài."

Ngay cả Chu Chi Bạch cũng nghe phong thanh về tình cảnh hoành tráng ấy. Cô gọi riêng Trì Việt tới phòng làm việc, khéo léo nhắc nhở hắn dù cho tình yêu tuổi học trò rất tươi đẹp, nhưng nhiệm vụ chính của học sinh vẫn là học hành.

Trì Việt im lặng lắng nghe rồi trả lời Chu Chi Bạch: "Dạ em biết rồi."

Chu Chi Bạch thấy hắn lạnh nhạt hờ hững thì cũng hơi yên lòng, dứt khoát hỏi thẳng một câu: "Em không có ý định tìm bạn gái đâu nhỉ?"

Vẻ mặt vẫn không đổi, Trì Việt đáp ngay: "Dạ không."

Chu Chi Bạch hoàn toàn yên tâm, phất tay cho hắn về.

Thực tế chứng minh Chu Chi Bạch đã lo nghĩ nhiều. Trì Việt chưa bao giờ ăn những thứ bỗng dưng xuất hiện ở chỗ của mình, thậm chí hắn còn chẳng buồn mở ra. Nhưng mỗi ngày trước giờ tan trường, hắn sẽ gom những món đồ còn y nguyên rồi đặt trên bàn của mình.

Sáng hôm sau, một số được ai đó lẳng lặng mang về, nếu đến tối vẫn không có ai lấy đi, Trì Việt sẽ vứt luôn.

Sau vài ngày như thế, người tặng quà đã giảm đi thấy rõ.

Song lượng người ngang qua lớp số 1 vẫn đông nghẹt.

Từ học sinh cùng khối cho tới lớp 10 và lớp 12, trong hai mươi phút nghỉ trưa, từng nhóm các bạn nữ khoác tay nhau giả vờ đi rót nước hoặc đi vệ sinh để nhìn lén cậu bạn sau lớp cửa kính.

"Tầng trên tầng dưới chuyên rảo quanh cửa lớp mình một vòng thì thôi đi, dù sao tụi mình cũng cùng một khối."

Kiều Hợp Nhất uống từng hớp nước ấm nhỏ, tặc lưỡi thở dài.

"Lớp 10 với lớp 12 đi vệ sinh cứ phải ngang qua tầng hai thuộc khối 11 thì hơi quá đáng rồi đấy."

Chung Thiên Thuỵ ngồi dãy bên cạnh cũng hùa theo cậu ta: "Thiệt chứ, sau này hai đứa mình phải đứng ngoài hành lang để thu vé vào cửa, đi ngang một lần tốn ba tệ."

Đông Đào thong thả nói: "Cậu có óc kinh doanh như thế thì thôi để tôi báo Lão Lý cho cậu đảm nhiệm chức vụ cán sự môn Toán nhé."

Bây giờ họ đã thân quen với Trì Việt, bắt đầu dám cười đùa trước mặt hắn. Cả đám cười khúc khích, Trì Việt chỉ vờ như không nghe, để điện thoại trên bàn, mở app làm thêm trong tiếng nói chuyện thoải mái của bạn bè, lướt từng công việc một để tìm cái phù hợp với mình trong kỳ nghỉ đông.

Siêu thị, quán cà phê, quán bar, hắn từng làm cả rồi. Trong số đó ca sĩ quán bar có tiền lương cao nhất, nhưng ở mục thông tin căn bản đều viết: yêu cầu từ 18 tuổi trở lên.

Trước đây Lâm Tử Diệu có quan hệ và mạng lưới ở Thiệu Giang nên dù Trì Việt chưa thành niên thì anh ta vẫn có thể giới thiệu công việc cho hắn. Bây giờ hắn đã chuyển đến thành phố Ninh nên mọi thứ đều phải dựa vào chính mình.

Hắn chau mày cất điện thoại, ghi nhớ cách liên lạc và địa chỉ của vài nơi trong số đó.

Những người khác không biết hắn đang làm gì, chỉ cho rằng hắn đang chơi điện thoại. Kiều Hợp Nhất huých nhẹ Tưởng Tự: "Sao vậy bạn cùng bàn, dựng nghiệp làm giàu với tụi tớ không?"

Tưởng Tự nhìn chằm chằm sách giáo khoa, hồn đang chu du bên ngoài thì bị kéo về: "Dựng nghiệp làm giàu gì?"

Nhìn là biết ngay nãy giờ không nghe họ nói chuyện.

Kiều Hợp Nhất tò mò: "Thừ người nghĩ gì vậy?"

Tưởng Tự có tật giật mình, định liếc nhìn Trì Việt nhưng không dám, bèn đùn đẩy hết cho việc học.

"Tớ đang nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 12, cuối tháng lại phải thi tháng, sau thi tháng là tháng 1, ngày 20 tháng 1 phải thi cuối kỳ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!