Lâm Tử Diệu nói tiếp: "Anh cũng không nhớ số điện thoại của ông ta, cứ tưởng là ai nên nghe máy. Mả cha nó, mở miệng là hỏi cậu có ở chỗ anh không."
Giọng Trì Việt lạnh buốt như cuốn theo cơn gió cuối tháng Mười một: "Rồi sao?"
Có tiếng bật lửa vang lên ở đầu bên kia.
"Hiển nhiên anh nói không biết. Ông ta còn kể khổ với anh, gì mà bị gãy chân được vài hôm rồi mà không ai chăm sóc. Trước đây cậu làm việc chung với anh nên chắc chắn ông ta biết gì đó. Anh thấy phiền quá nên chặn ông ta rồi."
"... Ông ta biết trước đây em làm thêm ở chỗ anh." Trì Việt mím môi: "Xin lỗi."
"Chuyện nhỏ thôi, quan trọng là anh muốn nhắc cậu cẩn thận. Ông già đó khùng điên lắm."
Trì Việt cảm ơn. Lâm Tử Diệu cũng không phải người nhiều lời, bèn hỏi chuyện khác: "Nghỉ đông cậu có về không? Có mấy quán bar hỏi anh về cậu, định thuê cậu hát cố định đấy."
Nói rồi không đợi Trì Việt trả lời, anh ta lại cáu kỉnh tự phản bác mình: "Thôi thôi, má nó đừng về làm gì, chạy được thì chạy."
Hồi lâu sau, Trì Việt đáp lại một tiếng "dạ".
Sau khi cúp máy, Trì Việt không về tiệm đồ nướng ngay.
Tiếng trai gái vui cười từ quán cơm và tiệm đồ nướng dọc đường truyền vào tai Trì Việt, vừa bén nhọn vừa chói tai. Cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó vẫn sáng đèn, hắn ghé mua một gói thuốc lá, lấy thêm một chiếc bật lửa rồi đứng bên đường xé bao bì, châm một điếu.
Chuyện trì Học Lương gãy chân là thật hay giả?
Có lẽ là thật, trước đây cũng có lần gã uống say té gãy chân gãy tay, bị thương cả người.
Nếu là thật, chắc chắn gã sẽ không kể cho Lâm Tử Diệu, mà sẽ kể khổ với Từ Thuyền.
Nhưng Từ Thuyền không nói gì với hắn.
Do cô đã quả quyết nên thấy không cần thiết, hay do cô vẫn còn mơ tưởng về chút tình cha con giữa hắn và Trì Học Lương nên không dám nói?
Trì Việt không muốn suy đoán theo hướng tiêu cực.
Nhưng Trì Học Lương vẫn đang tìm họ là chuyện không còn gì để bàn cãi.
Nghĩ đến đây, Trì Việt giữ gương mặt vô cảm, nghiến điếu thuốc đã hút được phân nửa lên đầu ngón tay để dập tắt nó.
Cơn đau nóng rát truyền lên theo dây thần kinh trong chốc lát, hắn ném điếu thuốc vào thùng rác như không cảm nhận được gì.
Trong khoảng thời gian bằng một cuộc gọi và nửa điếu thuốc, khi hắn về lại tiệm đồ nướng, nhóm Kiều Hợp Nhất đã chuẩn bị ra về. Họ đang nâng ly uống ngụm sau cuối, chúc nhau tiến bộ vượt bậc trong kỳ thi tháng tiếp theo.
Một mình Tưởng Tự cầm cặp của hai người. Thấy hắn về, cậu đưa một cái cho hắn.
"Chuẩn bị về thôi."
Trì Việt gật đầu, cầm nửa lon bia trên bàn cụng lon với mọi người rồi uống cạn trong một hơi.
Tưởng Tự: "?!"
Cậu bàng hoàng trông theo Trì Việt đặt lon xuống, quan sát kỹ càng xem đối phương đã say hay chưa. Nhưng thần sắc của Trì Việt vẫn như thường, cứ như chẳng thay đổi gì so với mọi ngày.
Cả nhóm lao nhao tạm biệt nhau, nói về là về hết. Bây giờ đã khá trễ, Trì Việt lại say nên Tưởng Tự dứt khoát gọi xe.
Cuộc sống về đêm ở thành phố Ninh rất sôi động, xe đông như mắc cửi, taxi cũng không ít. Xe dừng, Tưởng Tự mở cửa cho Trì Việt vào trước, chờ đối phương ngồi hẳn hoi thì cậu cũng chui vào hàng ghế sau.
Xe lăn bánh, cậu ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Trì Việt.
"Cậu không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!