Chương 36: Người cậu từng thầm yêu

Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã khiến Tưởng Tự lùi nửa bước vì sợ.

Điên hả? Lần trước mình còn nói như chém đinh chặt sắt với Kiều Hợp Nhất "chắc Trì Việt là trai thẳng", bây giờ mình đang ảo tưởng hơi quá thì phải.

Nhưng đúng là Trì Việt đối xử với mình không giống những người khác, tốt đến nỗi làm mình suy nghĩ lung tung.

Trì Việt đã nhận ra điều gì, bèn nghiêng đầu nhìn Tưởng Tự bằng ánh mắt "sao thế?"

Tưởng Tự lúng túng che giấu mối liên tưởng không thể để ai khác phát hiện trong lòng mình: "Vậy tôi gửi tin nhắn cho Kiều Hợp Nhất nói hai đứa mình không đi."

Ánh mắt của Trì Việt chợt dịu dàng hẳn đi khi nghe ba chữ "hai đứa mình", nhưng Tưởng Tự không thấy do mải chột dạ vì sự ảo tưởng quá mức của mình. Hai người về lớp lấy cặp, định bụng về thẳng nhà. Trên đường về Tưởng Tự thay mặt hai đứa gửi cho Kiều Hợp Nhất một câu "tớ và Trì Việt không đi", ngay tức khắc cậu phải chịu sự khiển trách gay gắt từ Kiều Hợp Nhất.

Kiều Hợp Nhất: Sticker ôm đầu khóc ngất jpg.

Kiều Hợp Nhất: Mọi người về hết một nửa rồi. Nhóm Sở Cẩn muốn xem ý hai cậu thế nào nên mới ở lại.

Kiều Hợp Nhất: Nếu tớ đưa tin nhắn cậu gửi cho mấy bạn nữ ở lại xem, cậu có tin mấy bạn ấy về hết ngay tắp lự không?

Kiều Hợp Nhất: Hai cậu nhẫn tâm quá.

Cậu ta gửi liên tục vài tin nhắn, Tưởng Tự vẫn giữ lòng dạ sắt đá như cũ. Cậu mới vừa chọn một sticker "bye bye" gửi đi để trả lời thì trên khung trò chuyện hiện một tin nhắn mới.

Khương Hiển: Em ra chưa?

Khương Hiển: Anh đang đứng trước cổng trường em.

Bàn tay đang gõ chữ thoáng khựng lại, Tưởng Tự vô thức ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Bấy giờ học sinh ngoài cổng đã đi gần hết, chẳng còn mấy ai trước cổng trường. Khương Hiển đang tựa vào xe đạp để chơi điện thoại dưới ánh đèn đường trước cổng chính. Lượng học sinh mặc đồng phục trắng thưa thớt càng khiến một học sinh mặc đồng phục màu xanh da trời của trường THPT số 1 thêm phần nổi bật.

Tưởng Tự sững sờ dừng bước. Ở bên cạnh, Trì Việt nhận ra điều gì nên ngoái đầu nhìn cậu. Khương Hiển cũng thấy cậu, anh ta cất điện thoại rồi uể oải vẫy tay với Tưởng Tự.

Tưởng Tự bước đến. Không biết Khương Hiển đã đổi sang kính không gọng từ bao giờ, tóc cũng ngắn hơn. Dù đã lên lớp 12 nhưng chừng như anh ta chưa bị hành hạ dữ dội gì mấy, trông vẫn sáng sủa chán.

"Đợi em sao khó quá cậu chủ ơi, lễ kỷ niệm của trường em phải kết thúc từ sớm rồi chứ?"

"Em về lớp một chuyến." Tưởng Tự nhíu mày: "Sao anh tới đây, anh không tự học buổi tối hả?"

Lớp 12 trường THPT số 1 phải tự học tối đến 11 giờ. Bây giờ chưa đến giờ tan lớp, mà Khương Hiển cũng chẳng phải người vô cớ trốn học.

"Buổi tối anh có lớp ôn thi tăng cường nên anh nộp đơn xin miễn giờ tự học."

Khương Hiển vừa nói vừa thuận tay đưa ly trà sữa được treo trên xe đạp cho Tưởng Tự. Tưởng Tự nhận lấy, là lục trà sữa thạch dừa mà cậu hay uống, thế mà trà sữa vẫn còn nóng.

"Ngay bên cạnh trường em, tiện thể anh tới xem thử lễ kỷ niệm trường em thế nào."

Nói rồi anh không nhịn được cười.

"Đỉnh nóc ghê, Tưởng Tự biết hát rồi. Anh nhớ hồi Tiểu học, trong buổi diễn ngày 1/6 có bạn nào đó nói em hát lạc điệu, em giận khóc không chịu đi học, thế là anh phải xách em tới trường."

Tưởng Tự: "..."

Trì Việt đang đứng cách họ hai ba bước, nghe vậy bèn ngước mắt, liếc nhìn Khương Hiển một lượt.

Khương Hiển không để ý ánh mắt của hắn, Tưởng Tự cũng vậy. Cậu chỉ quan tâm rằng cái người đứng sau lưng đã nghe thấy câu chuyện vừa vô tri vừa mất mặt của mình, thế là mặt đỏ tai hồng sốt ruột ngăn Khương Hiển nói: "Không cho anh kể lịch sử đen tối của em nữa."

Nói xong lại vội vàng đổi chủ đề: "Anh học lớp ôn thi gì vậy?"

"Vật lý. Có một cuộc thi vật lý cấp quốc gia, top 5 của thành phố phải lên tỉnh tham gia tập huấn đội tuyển thi cấp tỉnh trong nửa tháng. Tuần sau anh phải đi rồi, trước khi đi ráng học được chừng nào thì học."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!