Hôm sau đến trường, Kiều Hợp Nhất nhìn lén Trì Việt và Tưởng Tự những mấy lần, chừng như muốn nói điều gì nhưng chưa tìm được cơ hội mở lời. Mãi đến tiết thể dục cuối cùng của buổi chiều, sau khi chạy xong 800 mét và được hoạt động tự do, Trì Việt chọn về lớp giải đề.
Ban đầu Tưởng Tự cũng định về lớp, nhưng Kiều Hợp Nhất cứ luôn miệng bảo khát, đòi Tưởng Tự đi mua nước với mình, đánh mắt ra hiệu cho cậu tới nỗi mắt sắp co giật luôn. Tưởng Tự bất lực, cố tình đi chậm lại hai bước rồi bị Kiều Hợp Nhất kéo sang bên cạnh.
"Hôm qua có chuyện gì thế!" Kiều Hợp Nhất vừa đi vừa quan sát nét mặt của Tưởng Tự: "Tớ đoán sai, cậu không hẹn hò với Trì Việt? Vậy các cậu đi học tan trường với nhau, cậu ấy còn đặc biệt hỏi thăm chuyện trước đây của cậu là sao?"
"Không hẹn hò thật mà." Tưởng Tự nói thẳng: "Cậu ấy sống ở tầng dưới nhà tớ."
Kiều Hợp Nhất: "... Vãi."
Cậu ta phỏng đoán lâu ơi là lâu, ai mà ngờ câu chuyện chỉ có vậy. Cậu ta đờ ra: "Chẳng trách hai cậu luôn đi chung về chung."
Cậu ta suy nghĩ rồi lại nghi ngờ: "Tại sao cậu ấy tốt với cậu quá vậy? Vừa trút giận thay cậu vừa hỏi thăm chuyện ngày trước của cậu ở chỗ tớ. Đừng tưởng tớ không nhận ra, hôm ăn lẩu, cậu ấy còn cố ý rót nước cho cậu chần đồ ăn nữa."
Thế là cậu chưa thấy dáng vẻ lúc cậu ấy mới chuyển tới rồi.
"... Tớ thấy chắc cậu ấy cũng xem tớ là bạn." Tưởng Tự hiểu ý của Kiều Hợp Nhất. Cậu mím môi nói tiếp: "Tớ cảm giác hẳn cậu ấy là trai thẳng."
Hôm qua cậu đã thăm dò ba lần, biết chắc chắn Trì Việt đã nghe Kiều Hợp Nhất nói gì. Nhưng trước phỏng đoán của Kiều Hợp Nhất về hai đứa, thái độ của hắn vẫn chưa rõ ràng. Hắn cũng không có ác cảm như trai thẳng bình thường, trông hơi trầm lặng mà thôi.
Thoạt đầu Tưởng Tự còn lo phải chăng hắn không vui. Sau khi nhận ra đối phương không giận, cậu lại suy đoán vì sao đối phương không có phản ứng gì..... Chẳng nhẽ cậu ấy thích mình thật? Thế mình cũng ảo tưởng quá.
Về sau Tưởng Tự mới hiểu, có lẽ Trì Việt không quan tâm.
Hắn không quan tâm xu hướng tính dục của Tưởng Tự, cũng không quan tâm Kiều Hợp Nhất hiểu lầm. Dường như những việc này chẳng mảy may liên quan đến hắn.
"Phải không đó?" Kiều Hợp Nhất nửa tin nửa ngờ: "Hồi trước tớ cũng nghĩ cậu là trai thẳng."
Tưởng Tự liếc cậu ta, cậu ta đổi lời ngay: "Với lại tớ đoán sai mà cậu cúp máy làm gì?"
Kiều Hợp Nhất vẫn chưa hết sợ: "Tớ còn tưởng ba mẹ cậu về, làm tớ sợ teo."
"Còn nghiêm trọng hơn bố mẹ tớ về nữa."
Tưởng Tự nhìn đăm đăm cậu ta, vỗ vai đối phương: "Hôm qua lúc tớ nghe máy, Trì Việt đang ở cạnh tớ."
Kiều Hợp Nhất: "..."
Ngay tức khắc, vẻ mặt cậu ta chuyển từ hoài nghi sang hãi hùng như thể "mình chết chắc": "Trời má, thôi xong. Chẳng trách tớ có cảm giác ánh mắt mà Trì đẹp trai nhìn tớ hôm nay là lạ, giống như muốn xử tử tớ ngay tại chỗ ấy."
Nói xong, cậu ta lại thấy sai sai: "Khoan, hôm qua là chủ nhật mà, hai cậu ở chung một chỗ làm gì?"
"Tầng trên tầng dưới, tớ sang nhà cậu ấy chưa đến năm phút." Tưởng Tự mở tủ lạnh, lấy một chai Fanta đưa cho Kiều Hợp Nhất và một chai cho mình. Trước khi đóng cửa tủ cậu lại suy nghĩ, bèn lấy thêm một chai.
"Ở chung một chỗ lạ lắm à?"
Thấy Kiều Hợp Nhất vẫn nhìn mình chằm chằm, cậu nói thêm: "Mấy ngày trước kỳ thi, buổi tối hai đứa tớ còn ôn bài với nhau kìa."
"..."
Vẻ mặt Kiều Hợp Nhất rất phức tạp: "Đi học với nhau tan trường với nhau, ăn cơm chung ôn bài chung, 24 tiếng thì hai cậu chỉ thiếu nước ngủ chung thôi, thế này khác gì yêu đương?"
Tưởng Tự: "..."
Cậu ta nói tới nỗi Tưởng Tự phải câm nín, cúi đầu quét mã QR trả tiền, hồi lâu sau mới nghĩ ra câu phản bác.
"Nếu nói vậy thì ngày trước tớ cũng đạp xe tan học với cậu, tớ với cậu còn là bạn cùng bàn."
Kiều Hợp Nhất nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Đúng rồi, sau khi cậu ấy chuyển tới thì cậu cũng chẳng đạp xe đạp nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!