Chương 28: Tôi thích con trai

Trì Việt: "... Bây giờ?"

Hắn nhìn chằm chằm Tưởng Tự, hoài nghi phải chăng đối phương đã say. Nhưng mạch suy nghĩ của Tưởng Tự vẫn rất rõ ràng, thậm chí cậu đã lấy điện thoại ra tra cứu tuyến đường.

"Ò." Tưởng Tự cúi đầu, mở bản đồ. Trong vài giây chờ trang web đang tải, cậu còn dành thời gian ngẩng đầu nhìn Trì Việt: "Thiệu Giang có biển không?"

Trì Việt lắc đầu, Tưởng Tự bày ra nét mặt "thế là đúng rồi" một cách rất đỗi hiển nhiên.

"Cũng lâu rồi tôi chưa đi, vừa đúng dịp."

... Đúng dịp gì mà đúng dịp, Trì Việt nhíu mày. Nhưng Tưởng Tự đã xem bản đồ và lên kế hoạch khởi hành, quyết đoán dẫn đầu đi trước.

"Nhanh lên, bằng không không có tàu điện để về đâu!"

Trì Việt đứng im tại chỗ hai giây, chỉ đành cất bước theo sau.

Thiệu Giang là một thành phố nằm trong đất liền, không thể thấy biển. Không giống thành phố Ninh, đi 500 mét tới lối vào ga tàu điện ngầm, bắt tuyến tàu số 3 rồi đi 40 phút để đến phía Nam thành phố là từ phía xa xa có thể nhìn thấy công viên biển Tân Hải và đường bờ biển xa vời vợi.

Hơn 8 giờ, trên chuyến tàu điện ngầm ra ngoại thành gần như không một bóng người, cả khoang xe vắng tanh, chỉ có hai người họ ngồi trên chiếc ghế dài. Khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần, khoảng nửa thân người.

Tàu điện vụt chạy giữa màn đêm, xung quanh lặng ngắt như tờ. Đại khái do đã hơi trễ, lại vừa uống bia nên Tưởng Tự mới ngồi chưa được 10 phút mà cơn buồn ngủ đã dần xâm chiếm, mí mắt ngày càng trĩu nặng, đầu cũng vô thức lắc lư khe khẽ theo cơ thể, đã mấy lần suýt cắm đầu sang phía bên cạnh.

Trì Việt ngồi kế bên, giữ tay cậu kéo cậu về chỗ cũ. Hiếm khi hắn thở dài để lộ cảm xúc. Hắn đưa mắt nhìn xuống, nhìn đăm đăm dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của đối phương.

"Về đi."

Để khiến Tưởng Tự nghe lời, thậm chí hắn còn dùng giọng điệu mà ngày trước thường dùng để dỗ Trì Nhuế Nhuế uống thuốc hoặc tiêm. Hắn thả chậm tốc độ nói, từ từ khuyên bảo đối phương, cố gắng để cậu hồi tâm chuyển ý.

"Sáng ngày mai chúng ta lại đi ngắm biển nhé, được không?"

Tưởng Tự tạm tỉnh táo một lúc, trả lời như chém đinh chặt sắt: "Không được."

Trì Việt: "..." Lúc này mà còn phản ứng nhanh thế cơ đấy.

Tưởng Tự nhìn Trì Việt. Đôi mắt chớp thật chậm, hàng mi hệt lông vũ đang chuyển động chầm chậm, giọng điệu kiên định hơn cả ánh mắt: "Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu thấy biển."

... Thực lòng Trì Việt không biết mình thể hiện suy nghĩ rất muốn đi ngắm biển hồi nào. Hắn lại nghe thấy Tưởng Tự rề rà bổ sung thêm một câu: "Chẳng phải ảnh đại điện của cậu là biển à?"

Thoáng chốc hắn nuốt ngược những lời muốn nói, nhìn đăm đăm Tưởng Tự phút chốc rồi không nói gì nữa, chỉ nhìn những trạm dừng còn lại trên toa xe trước mặt.

Hắn lại mở lời, giọng điệu bình thường: "Cậu có thể ngủ hai mươi phút."

Hồi lâu sau Tưởng Tự mới có phản ứng: "...Ò."

Toa xe quay trở lại với sự tĩnh lặng. Tưởng Tự cũng chỉ tỉnh táo lúc nói chuyện mà thôi. Hai phút sau khi Trì Việt ra lệnh để cậu im lặng, cậu lại thấy buồn ngủ, tốc độ chớp mắt dần chậm lại, đầu óc ngày càng trĩu nặng, cả người như sắp đổ gục.

Ngay lúc này, Trì Việt ghé lại gần phía bên trái của hắn một đoạn, lấp đầy một tấc trống nọ, ngồi hẳn bên cạnh Tưởng Tự.

Cứ thế, cuối cùng phần đầu không có điểm tựa của Tưởng Tự đã tìm được một điểm nâng đỡ, tựa lên vai Trì Việt.

Trong cơn buồn ngủ, cuối cùng Tưởng Tự cũng có cảm giác đã tìm được gối đầu của mình, dù hơi cứng nhưng ấm, thoảng cả hương hoa quế thân quen. Rốt cuộc Tưởng Tự cũng hài lòng, thậm chí còn chẳng thèm mở mắt, cứ thế tìm được vị trí thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

Xuôi theo động tác của cậu, Trì Việt hạ thấp vai, đến khi người đang tựa vào không nhúc nhích nữa, hắn mới nghiêng nhẹ đầu liếc nhìn.

Bằng một bên mắt chỉ có thể nhìn thấy mái tóc của Tưởng Tự và chóp mũi hiện loáng thoáng. Tóc của Tưởng Tự hơi dài, vì ngoảnh đầu nên cằm của Trì Việt cọ trúng đuôi tóc của người ấy, hơi ngứa.

Vài giây sau, hắn thôi không nhìn cậu nữa mà nhìn thẳng về trước.

Hai mươi phút sau, Trì Việt nhẩm tính thời gian. Nửa phút trước khi chuyến tàu dừng lại, hắn mới chỉnh lại dáng ngồi, ngồi thẳng hơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!