Thực ra lời kể của Kiều Hợp Nhất trong tin nhắn thoại đã cô đọng hơn nhiều so với tình hình thực tế.
Dường như một số bạn nam ở tuổi dậy thì vẫn còn giữ bản tính chưa tiến hoá hoàn toàn của thú vật trên cơ thể, nên rất thích bắt nạt kẻ yếu để thể hiện sức mạnh của mình, nhất là với những "dị loại" có hình thể, hành vi, cử chỉ khác mình, và còn xuyên tạc hành vi của mình thành "trò đùa vui giữa các bạn nam" để nghe hợp lý và mỹ miều hơn.
Trường THPT số 2 thành phố Ninh khá khoan dung với học sinh khối 10, tiết cuối cùng của chiều thứ Sáu thường được tự do hoạt động để học sinh tham gia câu lạc bộ hoặc hoạt động thể chất. Hôm đó vốn dĩ Tưởng Tự có hẹn đá bóng với các bạn nam trong lớp, nhưng nửa đường lại bị chị Chu bắt đi phụ chấm đề tiếng Anh.
Với tư cách là cán sự môn, Tưởng Tự không dám giận và cũng không dám nói, nên cậu vâng lời làm chân chạy việc nửa tiết học mới được thả về lớp. Lúc đó trong toà dạy học căn bản chẳng có ai. Trên đường về lớp, Kiều Hợp Nhất gửi tin nhắn cho cậu, hỏi lia lịa đã xong việc chưa, ở đâu, có tới chơi bóng nữa không.
Tưởng Tự vừa trả lời hai chữ "ở lớp" thì một chiếc cặp màu xanh dương bị ai đó đá xuống từ cầu thang tầng ba, rơi "bịch" ngay trước mặt Tưởng Tự, dội tung một lớp bụi mỏng.
Tưởng Tự sững sờ, nhặt cặp lên rồi ngẩng đầu xem thử, thấy một bạn nam đang chạy từ trên lầu xuống.
Cậu ấy mặc đồng phục trường, bụi dính khắp người, trông hơi nhếch nhác. Thấy Tưởng Tự, cậu ấy thoáng dừng chân, tốc độ xuống lầu chậm lại thấy rõ, bắt đầu rề rà hơn.
Tưởng Tự chủ động tiến lên hai bước, giơ cặp cao hơn để ra hiệu cho đối phương: "Của cậu hả?"
Đối phương gật đầu rất nhẹ, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tạo cảm giác như thể cậu ấy đang nghe lệnh, chờ Tưởng Tự xử lý.
Tưởng Tự thấy khó hiểu. Ngay lúc này, một tràng tiếng cười đùa từ trên lầu vọng xuống.
Tưởng Tự ngẩng đầu, có hai bạn nam đang nhoài người trên lan can, trông rất quen mắt. Họ là học sinh lớp bên, lúc đi ra đi vào có chạm mặt nhau trên hành lang.
Rõ ràng người trên lầu cũng nhận ra cậu, cười hì hì chào hỏi.
"Này người anh em, cầm lên đây giúp tôi với, đừng đưa cho nó." Nói rồi còn cười bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn."
Tưởng Tự đã loáng thoáng hiểu được điều gì nên nhíu mày.
Và sự thật là cậu không đưa cặp cho đối phương ngay, mà rút hai tờ khăn giấy đưa cho người trước mặt, sau đó giúp cậu ấy phủi sạch bụi trên cặp rồi mới đưa cho đối phương. Cậu hỏi: "Có cần tôi tới văn phòng tìm chủ nhiệm Cao với cậu không?"
Nghe cậu nói vậy, người trước mặt sững sờ thấy rõ, ngẩng đầu liếc vội cậu một cái. Người trên lầu biến sắc, đứng thẳng dậy.
"Cậu có ý gì?"
Tưởng Tự nhíu mày hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?"
Đúng là Kỳ Quan nhận ra Tưởng Tự.
Đối phương có thành tích khá tốt, ngoại hình ưu tú, cũng khá nổi tiếng trong khối của họ, dù là trai hay gái đều nói cậu rất cởi mở và tốt tính. Lúc mới khai giảng, lớp hai người còn từng chơi bóng với nhau một lần, ngoài ra không giao thiệp gì với nhau và cũng không có mâu thuẫn.
Nhưng lúc này, Tưởng Tự trưng ra gương mặt vô cảm, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn, trông không giống mọi ngày. Kỳ Quan cũng hơi khó chịu.
"Tụi tôi chẳng đánh ai, chỉ trêu cậu ta thôi."
Nói xong, nó huýt một tiếng sáo với người trước mặt Tưởng Tự: "Đúng không em gái Lâm, gái xinh Lâm?"
Người trước mặt gục đầu không hó hé, như đã quen với cách gọi của đối phương.
Tưởng Tự ngẩng đầu nhìn Kỳ Quan trên lầu, bỗng dưng cậu bật cười.
"Thằng ngu."
Kỳ Quan chẳng mảy may cảnh giác, nó mất trọn ba giây mới tỉnh táo: "Đ* m* mày nói ai!"
"Đùa thôi." Tưởng Tự nhét hai tay vào túi, bình tĩnh ung dung: "Mắc cười không?"
"Đ* m* mày..."
"Tớ đ* tổ cha nhà cậu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!