Chương 23: Ngọn nguồn

Năm phút trước giờ thi, khắp các tầng dần yên ắng, trong phòng thi cuối có bạn đang lục tục vào phòng, có bạn đang nói chuyện ngoài cửa...

"Bịch!"

Âm thanh vang dội ấy đã tạm dừng mọi việc trong lớp học.

Ai nấy đều giật mình, đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng.

Bàn và ghế của Kỳ Quan đã bị đá lệch một nửa khỏi vị trí. Bản thân Kỳ Quan cũng bị đạp cho va vào bàn, gần như lật ngược cả bàn, bút viết lăn trên sàn. Thoạt đầu vẻ mặt nó đầy thảng thốt, ngay sau đó mặt nó đỏ bừng, tĩnh mạch thấp thoáng hiện lên. Nó ngoảnh đầu nhìn chòng chọc người ngồi sau lưng mình.

Trước ánh nhìn vừa bất ngờ vừa giận giữ của Kỳ Quan, Trì Việt vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Hắn thu chân lại, ngước mắt nhìn nó.

"Cậu nói ai?"

"Đ* má, mày—"

Dường như Kỳ Quan rất muốn chửi thề, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Trì Việt, nó lại nuốt ngược lời muốn nói vào bụng.

Đó giờ Kỳ Quan không có ấn tượng gì về người này, không biết học ở lớp nào. Nó chỉ cảm thấy nếu nó nói ra chữ sau cuối, có lẽ đối phương sẽ thật sự đè nó ra mà đánh tại chỗ trước giờ thi đúng năm phút.

Nó đổi cách nói: "Mả cha nó tao không nói mày!"

Sự rét lạnh trong mắt Trì Việt vẫn không đổi, hắn nhìn chòng chọc Kỳ Quan và nói: "Tôi biết."

Kỳ Quan: "..."

Nó muốn nói má nó mày biết tao không nói mày mà còn nổi điên gì nữa, nhưng một tiếng quát giận dữ từ ngoài cửa lớp vọng vào đã cướp lời nó.

"Làm gì đó?!"

Ai nấy nhao nhao quay đầu lại. Thầy Cao chủ nhiệm khối đang chắp tay đi vào, nét mặt sa sầm: "Gần thi tới nơi rồi, các trò làm gì đó?!"

Thầy Cao cao chưa đến 1m7, nhưng tiếng gào thét thì như chuông đồng. Dám đông tới xem chuyện ồn ào đã lặng lẽ giải tán, nền nếp về lại chỗ ngồi.

Chủ nhiệm Cao trừng Kỳ Quan và Trì Việt: "Sao, định đánh nhau?"

Trì Việt dửng dưng trả lời: "Em vô tình đụng trúng thôi ạ."

Có quỷ mới tin lời hắn, nhưng sắp vào thi nên thầy Cao chỉ lườm nguýt hắn một cái rồi ngoái đầu trỏ vào Kỳ Quan.

"Tôi nhớ trò, học sinh lớp số 2. Cuối học kỳ trước vừa bị ghi lỗi, trò chưa biết rút kinh nghiệm đúng không?"

Thầy chắp tay, giọng điệu đanh thép: "Tôi đã nói với trò chưa, nếu trò vi phạm kỷ luật bị tôi tóm được thêm lần nào nữa thì cuốn xéo luôn cho tôi!"

Lồng ng. ực của Kỳ Quan phập phồng dữ dội, cuối cùng nó vẫn im thin thít kéo lại bàn của mình, nhặt cây bút trên sàn lên.

Giáo viên coi thi vừa vào lớp đã thấy chủ nhiệm khối đứng đó nên cũng hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn Trì Việt và Kỳ Quan: "Sao vậy chủ nhiệm Cao?"

Thầy Cao lắc đầu, nhìn hai người như để cảnh cáo rồi mới quay lưng ra ngoài.

Khúc nhạc đệm này chẳng thể ảnh hưởng tiến độ thi cử. Chuông báo vào thi vừa reo là từng tờ đề trắng tinh đã được truyền xuống theo hàng, đến chỗ của Kỳ Quan thì ngưng bặt.

Trì Việt thầm đếm ngược ba giây, rồi đá thêm một cú vào ghế của đối phương làm nó lảo đảo. Nó bèn ngoảnh đầu định bụng chửi hắn.

"Đ* má mày —"

Giáo viên coi thi lập tức chú ý đến hai người, rời bục giảng đi xuống: "Chuyện gì?"

Trì Việt trả lời: "Dạ em lấy đề thi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!