Cây hoa quế ngoài cổng chung cư đơn nguyên đã mười mấy năm tuổi đời, cây cao mà hoa lá cũng sum suê, cành lá vươn dài ra ngoài, một nửa ngay chính diện cửa sổ phòng ngủ của Tưởng Tự. Vào ngày hạ, Tưởng Tự không thích đóng cửa sổ lúc làm bài. Giữa trời đêm, gió sẽ đưa hương hoa quế và tiếng ve vào.
Trong cảnh đêm như thế, Trì Việt đã làm xong một tờ đề địa lý. Hắn ngắm nhìn bóng cây đong đưa ngoài cửa sổ rồi liếc nhìn Tưởng Tự vẫn đang làm toán qua khoé mắt.
Đối phương đang làm câu hỏi lớn cuối cùng, có lẽ hơi khó nên cậu nhíu mày, vô thức cắn môi dưới, thế nhưng cây bút trên tay xoay tròn rất mượt mà, thỉnh thoảng cậu dừng xoay bút để viết hai nét.
Phòng ngủ của hắn ngay dưới tầng, đây là lần đầu tiên hắn đến phòng ngủ của bạn trong lớp, hoặc phòng ngủ của hàng xóm.
Trên bàn của Tưởng Tự có rất nhiều đồ, sách vở thường dùng, sách tham khảo và tài liệu ôn tập xếp chồng lên nhau, ở giữa có kẹp hai cuốn tạp chí truyện tranh. Giá để đồ gần cửa sổ chất đầy hộp bút, chiếc đồng hồ ở kế bên cho biết bây giờ là 12 giờ.
Và cả những thứ linh tinh như tai nghe, thuốc nhỏ mắt, đèn bàn, mô hình bóng đá, chỗ trong tầm với có cả nửa gói kẹo sữa Vượng Tử, dù hơi lộn xộn nhưng rất sạch sẽ.
Bên phải là kệ sách, bên trái là chiếc giường một bên kề tường, một bên kề bàn học. Chăn ga giường màu xanh da trời, bên cạnh gối đầu là cuốn "1000 từ tiếng Anh phải thuộc trong kỳ thi Đại học" đã lật được một nửa. Trên tường treo một cây đàn ghi ta Yamaha sẫm màu được lau chùi bóng loáng, trông rất mới.
Cửa phòng bị gõ ba lần. Vài giây sau, Hứa Đình Nhu hé cửa một nửa, bưng theo một dĩa dưa hấu vào phòng.
"Ăn ít trái cây, nghỉ ngơi một lúc đi."
Cô để dưa hấu bên bàn, liếc nhìn bàn học của Tưởng Tự, hít sâu một hơi không nỡ nhìn thẳng: "Tưởng Tự, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, bàn học của mình phải dọn dẹp ngăn nắp một tí."
Nói rồi cô ngoảnh đầu, dịu dàng nói với Trì Việt: "Tiểu Trì, ăn trái cây đi con, học hành cũng đừng để mình mệt quá."
Trì Việt tháo tai nghe gật đầu, cảm ơn cô. Tưởng Tự nhanh tay lẹ mắt rút một miếng dưa, vờ như không nghe thấy lời vừa rồi, giả vờ nghe lời Hứa Đình Nhu.
"Cảm ơn mẹ, mẹ ngủ sớm nha."
Hứa Đình Nhu lườm cậu: "Được rồi, không làm phiền tụi con nữa. Hai đứa làm xong cũng ngủ sớm đi, kẻo sáng mai không dậy đi học nổi."
Sau khi Hứa Đình Nhu đóng cửa, Tưởng Tự ăn xong dưa hấu rồi đẩy bài tập toán về phía Trì Việt: "Xong rồi."
Nói xong, cậu rút lại đề Địa lý của đối phương và đặt trước mặt mình, nhưng không vội xem ngay.
Bình thường giờ này cậu đã làm xong hết bài tập, trước khi tự ôn tập, cậu sẽ khoanh chân làm tổ trên ghế, nhắm mắt lại, chợp mắt một lúc giữa trời đêm, xem như nghỉ ngơi.
Nhưng hôm nay thì không.
Cậu lấy thêm một miếng dưa rồi thong thả cắn. Ở kế bên, Trì Việt đang toàn tâm toàn ý kiểm tra đề toán của cậu. Tưởng Tự nhìn sang, Trì Việt đang cụp mắt, đeo tai nghe màu trắng, chiếc đèn bàn phủ một lớp ánh sáng dịu dàng lên góc nghiêng của hắn và chồng giấy trên bàn, ánh đèn trong đêm dịu êm mà gió cũng êm ả, thực sự rất hợp để đóng vào khung ảnh.
Tưởng Tự nghĩ gì làm nấy. Cậu để miếng dưa xuống, rút khăn giấy lau sạch tay, thuận tay cầm máy ảnh trên kệ sách, chụp vội một tấm ảnh góc nghiêng của ai kia.
Âm thanh khe khẽ khi máy ảnh tự động điều chỉnh tiêu cự bỗng phóng đại giữa màn đêm yên tĩnh. Trì Việt chau mày, ngoái đầu nhìn Tưởng Tự, như đang hỏi cậu làm gì.
Tưởng Tự vờ như không hiểu, điềm nhiên để máy ảnh về vị trí cũ, cúi đầu kiểm tra đề địa lý của Trì Việt.
"Trước khi chuyển trường cậu học tới đâu rồi?"
Trì Việt không so đo với cậu: "Đầu chương ba."
"Vậy cũng chỉ cách một chương thôi..."
Tưởng Tự cúi đầu xem thử.
Nét chữ trên tờ đề của Trì Việt nắn nót, ngay ngắn và rõ ràng, so với chữ của Tưởng Tự thì cách biệt như trời với đất. Cậu kiểm tra một lượt, bài điền vào chỗ trống đúng hết, tư duy giải đề cũng rất rõ ràng, các phần được tính điểm căn bản đều khớp với đáp án tham khảo.
"..." Khao khát được dạy học cho bạn khác bị dập tắt phân nửa, Tưởng Tự đặt tờ đề xuống, chau mày nhìn Trì Việt chằm chằm.
"Cậu chắc chắn các cậu chưa học chương này bao giờ?"
"Chưa." Trì Việt lật sang trang thứ hai phần bài tập của Tưởng Tự, chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Nhưng mấy buổi tối trước tôi có tự học."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!