Chương 2: Kẹo

Mì trong nồi được nấu hơi chín quá. Trì Việt gắp mì chia vào ba tô, rồi chiên thêm ba quả trứng ốp la, cho nước tương và giấm vào mỗi tô, tô nhỏ nhất không thêm ớt, cho thêm rong biển khô và nhỏ vào đó mấy giọt dầu ô liu.

Đồ đạc trong nhà vẫn chưa được dọn dẹp gọn gàng, đây đã là bữa tối chắp vá duy nhất mà họ có thể nấu được trong tình cảnh hạn chế thế này. Bàn ăn do chủ trước để lại, một chiếc bàn vuông bằng gỗ thô, trông khá cũ kĩ. Trì Việt bày chén đũa xong thì cửa vang tiếng "cạch cạch", hai mẹ con vào nhà.

Trì Nhuế Nhuế nhảy chân sáo mà vào, nhào qua ôm lấy đùi Trì Việt. Trì Việt vỗ em: "Đi rửa tay."

Ba người ba tô mì. Chủ nhà cũ trang trí phòng ăn theo tông ấm, dù trong phòng khách vẫn có mấy món hành lý chưa kịp mở ra còn đang chất chồng lung tung, nhưng không gian tĩnh lặng và cơn gió đêm thổi vào từ ban công đã khiến cả khung cảnh nhuốm màu ấm áp. Từ Thuyền ăn gần hết thì buông đũa, đắn đo cất lời.

"Cậu của con đã nhờ người ta liên hệ với bên trường học của con đâu vào đó rồi, trường Trung học số 2 thành phố Ninh. Cậu của con nói trường này không kém cạnh trường Trung học số 1 Thiệu Giang là bao, là một ngôi trường tốt."

Trì Việt cũng ăn xong, rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Trì Nhuế Nhuế đang bưng tô từ tốn húp nước mì, chẳng ngẩng đầu đáp "dạ" một tiếng.

Vì giơ tay lau mồ hôi cho Trì Nhuế Nhuế nên vết sẹo dữ tợn chẳng còn gì che đậy trên cánh tay phải của Trì Việt lọt vào mắt Từ Thuyền. Cô hít sâu một hơi, không thể kìm lòng hỏi rằng: "Có cần đi bệnh viện khám vết thương của con không?"

Lần này Trì Việt trả lời rất nhanh: "Không cần đâu mẹ."

Từ Thuyền há miệng định khuyên thêm, nhưng cô quá hiểu tính con mình, hé môi mấy lần, cuối cùng cô chỉ nói khẽ: "Tiểu Việt, mẹ chắc chắn lần này là lần sau cuối. Chúng ta đã chuyển nhà rồi, sẽ tốt hơn thôi."

Trì Việt hít một hơi thật sâu — Lần sau cuối, rồi sẽ tốt hơn thôi.

Có lẽ đây chính là "dù sao cũng tới rồi" "vừa sang năm mới"[1] phiên bản gia đình hắn, nói thì dễ nghe nhưng vô dụng.

Hắn muốn nói không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu mẹ nói "lần sau cuối", chuyện mẹ không thể đảm bảo thì tại sao cứ phải nói hết lần này đến lần khác?

Nhưng thấy vành mắt đỏ ửng của Từ Thuyền, cuối cùng hắn chẳng chất vấn câu nói ấy nữa, chỉ đổi câu hỏi: "Trì Nhuế Nhuế thì sao?"

Nghe thấy tên mình, Trì Nhuế Nhuế ngẩng đầu nhìn họ.

"Con bé 7 tuổi rồi, nên học tiểu học."

"... Có lẽ trường của con bé còn phải từ từ tìm thêm."

Từ Thuyền buồn rầu: "Từ mẫu giáo lên tiểu học khá rắc rối, ban đầu đã đăng ký bên Thiệu Giang rồi, bây giờ phải chuyển học bạ tới đây, nào kiểm tra sức khoẻ nào nơi cư trú, rồi cả hộ tịch đều phải nộp lại hết. Hơn nữa cơ thể của con bé —"

Nói đến đây, Từ Thuyền chợt dừng lại.

Trong sự trầm lặng đột ngột, Trì Việt gật đầu, vẻ mặt như thường: "Con biết rồi, mẹ đi làm đi. Con sẽ giúp mẹ làm mấy thứ này."

Từ Thuyền gật đầu không nói nữa, cũng nghiêng đầu nhìn Trì Nhuế Nhuế giông Trì Việt. Trì Nhuế Nhuế đã húp hết hớp nước mì cuối cùng trong tô, rút một tờ khăn giấy bên cạnh, từ tốn gấp thành hình vuông rồi lau miệng, lau xong mới nghiêng đầu nói chuyện.

"Không sao đâu mẹ, con và anh sẽ tự lo liệu."

Cả Từ Thuyền và Trì Việt đều không nhịn được cười, Trì Việt gõ phần bàn trước mặt em hai cái: "Trì Nhuế Nhuế, em muốn học tiểu học không?"

Trì Nhuế Nhuế thoáng chần chừ, em hỏi: "Có giống trường mẫu giáo không anh?"

"Gần vậy, sẽ có rất nhiều bạn nhỏ chơi với em."

Trì Nhuế Nhuế cân nhắc một lúc rồi gật đầu: "Em muốn học tiểu học, nhưng —"

Em ngẩng đầu nhìn Trì Việt và nói với vẻ buồn buồn: "Mong các bạn mới gan dạ hơn một tí, em lo vô tình dọa họ sợ, trước đây các bạn ở nhà trẻ đã bị em doạ khóc rồi. Nhưng không sao, nếu họ thấy sợ hay kì lạ, em sẽ mặc áo tay dài và áo khoác."

Em vừa thốt ra câu ấy là trong phòng thoáng ngưng trọng mấy giây, Từ Thuyền hoảng loạn liếc nhìn Trì Việt, giành nói trước: "Ừ, chúng ta mặc áo tay dài, mặc áo khoác. Mấy hôm nữa là sang đông rồi —"

"Không cần."

Trì Việt nhìn chằm chằm Trì Nhuế Nhuế, điềm nhiên trả lời giữa ánh nhìn của hai người: "Em muốn mặc gì thì mặc."

"Ai sợ hay thấy lạ, em cứ nói với anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!