Chương 14: Gió đêm

Tưởng Tự ngơ ngác, dừng chân một chốc rồi đuổi theo gặng hỏi một câu: "Tại sao?"

Thậm chí cậu còn ngẫm lại: hôm nay mình đâu có chọc giận cậu ta, chẳng nhẽ giảng bài cho mình xong lại giận?

Ánh đèn trút xuống từ trên đầu, góc nghiêng của Trì Việt đắm trong ánh sáng tờ mờ, không thấy rõ nét mặt, nghe giọng cũng không giống đang giận.

"Biết đường rồi." Trì Việt nói.

"... Thì ra hôm nay cậu đi chung với tôi chỉ cho quen đường thôi." Có cảm giác mình như người làm công, Tưởng Tự hít sâu một hơi: "Cậu có thấy cậu nói chuyện rất gợi đòn không?"

Trì Việt gật đầu như thể chẳng chịu gánh nặng: "Rất nhiều người nói vậy."

Thấy Tưởng Tự trừng mình, Trì Việt đành phải nói thêm một câu: "Nếu ba của cậu có hỏi, cậu cứ nói do tôi muốn đi một mình."

"... Dù ba tôi bảo tôi và cậu đi học cùng nhau, nhưng bây giờ không liên quan tới gì tới ba hết." Tưởng Tự chau mày, buộc phải tranh luận với Trì Việt về quan hệ nhân quả.

"Hôm nay tôi cố tình đợi cậu đi học và tan trường, kết quả bây giờ chưa về tới nhà mà cậu đã nói với tôi rằng cậu quen đường rồi, không cần tôi nữa. Cậu hơi bất lịch sự thì phải?"

Giọng điệu của Tưởng Tự rất nghiêm túc, giống như đang giáo dục phẩm chất cho Trì Việt. Trì Việt khựng lại mấy giây, không nén nổi ý cười.

Hắn gật đầu: "Nghe chừng cũng có đôi chút."

Tưởng Tự hiểu: "Nghiêm túc, nói chuyện đàng hoàng."

Trì Việt lặng thinh phút chốc, hỏi ngược Tưởng Tự: "Bình thường cậu hay đi xe đạp đúng không?"

"Đúng."

Tưởng Tự trả lời xong, bỗng dưng như được khai sáng. Cậu có một suy đoán nào đó.

Cậu bước nhanh về trước hai bước rồi quay lại chầm chậm bước lùi, nhìn Trì Việt chăm chú để quan sát vẻ mặt của đối phương: "Cậu sợ đi bộ sẽ làm lỡ thời gian của tôi?"

Trì Việt lướt qua cậu, nhìn thẳng. Giọng hắn thản nhiên: "Tôi quen đi một mình."

Đúng là một anh trai cool ngầu lạnh lùng cô lập với thế giới bên ngoài.

Tưởng Tự nửa tin nửa ngờ, định nói thêm nhưng Trì Việt bất ngờ duỗi tay tóm lấy tay cậu, kéo nhẹ về phía mình.

Tưởng Tự không đề phòng nên theo quán tính đến gần Trì Việt thêm một bước, dừng ngay trước người đối phương, suýt nữa va vào hắn.

Cậu lại ngửi thấy mùi hương thoắt ẩn thoắt hiện trên quần áo của hắn, giống hương nước giặt nào đó, thoảng vị đắng ngắt và tươi mát.

Ma xui quỷ khiến, cậu chợt muốn hỏi Trì Việt dùng nước giặt gì.

Trì Việt ngửa về sau liếc nhìn một cái, khẽ chau mày, dời mắt về phía Tưởng Tự.

"Đi đường cẩn thận."

Tưởng Tự ngoảnh đầu, không biết trên đường có một chai bia rỗng bị ai ném đi từ bao giờ. Tưởng Tự đi lùi nên không để ý dưới chân, suýt nữa trượt ngã.

Tưởng Tự hơi xấu hổ. Cậu quẳng những suy nghĩ linh tinh ban nãy ra sau đầu, về bên cạnh Trì Việt, trông theo đối phương đá chai bia vào mép đường.

Đắn đo một chốc, cậu tiếp tục câu nói dang dở khi nãy: "Bình thường tôi đi bộ hay đi xe đạp đều được, chỉ phải dậy sớm 10 phút thôi. Từ hồi cấp 2 là tôi đã đi quen rồi, nếu không cậu nghĩ tôi quen bác Trần kiểu gì?"

Trì Việt nhận ra người mà Tưởng Tự nói đến là bác gái ở quầy đồ ăn sáng.

Cuối cùng hắn bảo: "Tuỳ cậu."

Lời nói vô tình, giọng Tưởng Tự cũng hơi chùng xuống: "Vậy cũng tuỳ cậu, ngày mai cậu đi bộ hay đón xe buýt đều được, tôi cứ muốn đi con đường này đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!