Trì Việt và cậu nhìn nhau mấy giây. Cuối cùng hắn cũng lên tiếng trả lời trước khi Tưởng Tự sắp nóng cháy.
"Ờ."
Giọng hắn nhẹ nhàng, thậm chí hắn còn hơi nâng giọng. Nói xong, hắn cúi đầu đọc sách.
Ờ gì mà ờ, Tưởng Tự không định bỏ qua nên đè một tay lên vở Ngữ văn của hắn. Trì Việt đang định lật sang trang khác, tay Tưởng Tự đè ngay trên tay hắn khiến hắn chẳng thể động đậy.
Hai bàn tay đan cài vào nhau, hơi ấm trên tay Tưởng Tự truyền qua da thịt, Trì Việt khẽ nhúc nhích nhưng không rút tay ra.
Hắn lại ngước mắt nhìn. Tưởng Tự hoàn toàn không để ý có gì đó sai sai, chỉ chau mày hỏi: "Ờ là sao?"
Giáo viên Ngữ văn đã xuất hiện ngoài hành lang, cuối cùng Trì Việt trả lời: "Là đã biết."
Bấy giờ Tưởng Tự mới lấy tay về.
Nhờ phúc của Trì Việt, lần đầu tiên cả lớp nộp bài môn Toán đúng giờ ngay khi tiết học đầu tiên kết thúc. Bạn Đông Đào được cưng mà sợ, cảm động rớt nước mắt: "Lâu lắm rồi mới có ngày tớ không phải hối nộp bài. Mỗi lần tớ chờ bài tập của các cậu là y như chờ một chuyến tàu trên sân bay."
Rồi cậu bạn chật vật chạy trốn khỏi trận đánh hội đồng của mọi người.
Dẫu sao cũng cùng nhau chép bài của người ta nên rõ ràng rất nhiều bạn trong lớp đã rút ngắn khoảng cách với Trì Việt, không bài xích hắn nữa. Thỉnh thoảng sẽ có bạn tìm hắn trao đổi một hai câu, Tưởng Tự ngồi trước nên khó tránh việc nghe thấy.
Mặc dù Tưởng Tự luôn có cảm giác rằng lúc đối phương vô cảm sẽ trưng ra khuôn mặt "không muốn nói chuyện với ai hết". Nhưng những câu hỏi căn bản thì hắn sẽ trả lời ngắn gọn "ừ, đúng, cũng được", xem như có trả lời.
Sau khi đối chiếu xong bài tập tiếng Anh phần điền vào ô trống hôm qua đã mượn người ta, Kiều Hợp Nhất đã được cảm nhận điều này rõ ràng. Nhân giờ tự học buổi trưa, cậu ta lén thủ thỉ với Tưởng Tự: "Dù trông ai kia hơi ra vẻ nhưng thực tế cũng tạm được."
Tưởng Tự đang làm bài tập Văn ngôn vừa được giao hồi sáng, cậu nói nhỏ: "Cậu chép bài của người ta nên thấy vậy thôi."
"Oan cho tớ quá, tớ đánh giá khách quan không xen lẫn tình cảm mà." Kiều Hợp Nhất kiên quyết phủ nhận. Cậu ta lại hỏi: "Cậu với cậu ấy có khúc mắc gì à?"
Bàn tay đang lật sách của Tưởng Tự thoáng khựng lại, cậu thấy khó hiểu: "Sao cậu nghĩ vậy?"
"Hai hôm trước cậu nói vậy mà, chưa hẳn là quen biết hay bạn bè."
"... Đâu có." Tưởng Tự hơi hối hận về lời đã nói hôm qua: "Quen, không có mâu thuẫn."
Câu trả lời vừa úp mở vừa khác trước kia. Kiều Hợp Nhất cũng thấy khó hiểu, "ồ" một tiếng rồi hỏi: "Cậu với cậu ấy quen nhau thế nào?"
Tưởng Tự thoáng chần chờ, không chắc liệu Trì Việt có chịu cho ai khác biết hắn sống ở đâu hay không. Do vậy cậu trả lời qua quýt: "Quen lúc nghỉ hè."
Không sai, chỉ hơi lạc đề. Kiều Hợp Nhất muốn nói gì nữa nhưng Hàn Mông đã ngoảnh đầu lườm nguýt cậu ta, rồi chỉ lên đồng hồ trên bảng, ra hiệu bây giờ đang là giờ nghỉ trưa.
Kiều Hợp Nhất tức khắc giơ tay kéo khóa miệng, lặng lẽ rụt về.
Hết giờ nghỉ trưa, Đông Đào lại ôm đề thi nhanh nhẹn quay lại.
"Ổn cả rồi, thầy Lý nói bài tập lần này rất khá, tiết tự học tối thầy sẽ giảng."
Lúc phát bài tới Tưởng Tự, cậu bạn cố ý dừng lại: "Thầy Lý đặc biệt khen cậu — Ngay cả Tưởng Tự cũng có thể kiên trì làm hết không bỏ câu nào, còn làm đúng nữa chứ, khá đấy!"
Tưởng Tự: "..."
Chịu thôi, thành tích môn tiếng Anh của Tưởng Tự luôn dẫn đầu, ngữ văn và sử
- địa
- chính cũng đứng đầu, chỉ có môn Toán cực kỳ bất ổn, hết lần này đến lần khác thăm dò điểm qua môn nên cậu luôn được thầy Lý đặc biệt quan tâm.
Tưởng Tự có trực giác không tốt lắm, sợ là tiết tự học môn Toán tối nay sẽ gặp chuyện chẳng may. Cậu lẳng lặng liếc nhìn Trì Việt. Thân là công thần che giấu cả công lẫn danh giúp cả lớp nộp bài đúng giờ, hắn vẫn nhoài người ngủ trên bàn, chuông tan học cũng không đánh thức được hắn. Nửa khuôn mặt hướng về phía Tưởng Tự, hơi thở nhấp nhô, không biết ngủ thật hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!