Chương 11: Tầng dưới

Vãi, Tưởng Tự nghĩ, thế mà cậu lại quên hắn.

Đợi hắn ngồi vào, Tưởng Chính Hoa lại lên đường. Trì Việt nhìn Tưởng Tự ngay khi hắn vừa lên xe, cả quá trình sau đó hắn đều nhìn thẳng, không biết đang nhìn gì. Tưởng Tự cũng không nói chuyện với hắn mà cúi đầu chơi điện thoại.

Hàng ghế sau quá yên tĩnh, chỉ có thầy Tưởng lái xe nhưng vẫn không quên hồ hởi nói chuyện với hắn.

"Sao rồi, ngày đầu tiên đi học đã thích ứng được chưa, có theo kịp tiến độ không?"

Trì Việt trả lời ngắn gọn: "Vẫn ổn ạ, chắc sẽ theo kịp."

Nói xong hắn im lặng mấy giây, như đang sắp xếp câu chữ: "Mẹ của em nói thầy đã giúp mẹ tìm trường cho Trì Nhuế Nhuế, cảm ơn thầy."

Tưởng Tự không biết chuyện này, cánh tay đang bấm điện thoại hơi khựng lại. Giọng điệu nói chuyện của Trì Việt lúc này mềm mỏng khách sáo hơn bất cứ lúc nào trước đây. Tưởng Tự không nhịn được lén liếc nhìn đối phương, chỉ liếc thấy hắn đang để tay trái trên đùi, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Cũng đẹp đấy chứ.

"Đều là hàng xóm, ơn nghĩa gì, hai anh em các con cứ yên tâm học hành."

Tưởng Chính Hoa cười, thầy rẽ qua một giao lộ: "Con và Tiểu Tự học cùng lớp, trên lớp có vấn đề gì cứ tìm nó, hai đứa cũng có thể đi học chung."

Tưởng Tự vừa mở Subway Surfer chơi được một nửa, nghe vậy thì không kịp trở tay, nhân vật đang chạy vượt chướng ngại vật tông phải xe lửa.

Tưởng Tự: "..."

"Đoạn đường này không ngắn không gần, đi buổi tối cũng mịt mù nên đi cùng nhau sẽ tiện hơn."

Tưởng Chính Hoa nói thêm một câu: "Con nghe chưa Tưởng Tự, bạn vừa chuyển đến nên chưa quen, con phải chơi với bạn nhiều hơn đấy."

... Mới mẻ ghê, cũng đâu phải chơi đóng vai gia đình ở nhà trẻ. Với lại con không muốn chơi chung với anh trai cool ngầu lạnh lùng bên cạnh đâu.

Tưởng Tự thầm nghĩ như thế trong lòng. Cậu nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh cứ dừng trên người mình, như đang đợi xem cậu trả lời thế nào.

Tưởng Tự đành phải thốt ra một từ cảm thán: "... À."

Nói xong, cậu lại cúi đầu nhấn bắt đầu lại. Llần này vừa bắt đầu chạy thì trong nhóm lớp hiện thông báo theo dõi đặc biệt, hai tin nhắn của Chu Chi Bạch nhanh chóng hiện ra, bất ngờ tới nỗi Tưởng Tự không kịp bình tĩnh, nhân vật chạy vượt chướng ngại vật lại nhanh chóng tông vào hàng rào.

Tưởng Tự: "..."

Tưởng Tự bực bội thoát khỏi trò chơi, mở WeChat.

Chị Chu: Cô quên nói, tiết tiếng Anh ngày mai viết chính tả tất cả những liên từ và từ vựng quan trọng của lớp 10. @Mọi người

Chị Chu: Cách viết trộn lẫn Anh

- Trung, @Tưởng Tự ngày mai trước khi vào học tới văn phòng lấy bài chép chính tả.

Trong nhóm im phăng phắc, có lẽ ai nấy đều đang âm thầm cho nổ tung quả địa cầu, đúng một phút sau mới có người lục tục trả lời "Đã nhận".

Sau khi Tưởng Tự phản hồi tin nhắn, cậu chợt nghĩ đến người bên cạnh.

Người ta vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh, không chơi điện thoại, chẳng hề hay biết tin dữ.

Tưởng Tự hắng giọng, chấp hành mệnh lệnh khi nãy của ba mình, giúp đỡ bạn mới.

"Tiết tiếng Anh ngày mai sẽ chép chính tả từ vựng."

Trì Việt nhìn cậu, khẽ nhướng mày.

Thấy vẻ thắc mắc trên mặt hắn, Tưởng Tự bừng tỉnh: Đối phương không có trong nhóm lớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!