Chương 1: [Phần I. Trăng sáng] Chương 1: Thiếu niên có vấn đề ở tầng dưới

Thành phố Ninh độ tháng 8 đương lúc nóng nhất, thời tiết y hệt lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân. Ve sầu trên cây hoa mộc ngoài khung cửa sổ nửa sống nửa chết vì cái nóng, căng họng kêu cả một buổi chiều. Bàn của Tưởng Tự ngay cửa sổ, ve kêu đến mức cậu thấy hoa mắt chóng mặt. Chữ trên tờ báo tiếng Anh trước mặt trông như hạt mè, cuối cùng chẳng thể đọc vào đầu chữ nào sau hai tiếng ngồi đó, cậu ngẩng đầu gào to gọi mẹ.

"Mẹ — mẹ ơi —"

Tưởng Tự xướng, ve ngoài cửa sổ hoạ, chừng như sung sức hơn cả bầy ve.

Cô Hứa Đình Nhu đang ở trong phòng khách, vừa nhặt rau vừa xem bộ phim tiên hiệp nổi nhất mùa hè năm nay. Tưởng Tự xem cùng mẹ một chốc, tên nhân vật trong phim rất dài, cậu không nhớ nổi. Hứa Đình Nhu rất nhập tâm, con trai gọi làm cô thấy khó chịu lắm: "Trời nóng chảy mỡ mà gọi hồn mẹ làm gì!"

Tưởng Tự thò đầu ra khỏi cửa phòng mình, nhõng nhẽo ăn vạ với mẹ: "Khi nào ăn cơm vậy mẹ, con đói."

Hứa Đình Nhu xem giờ, thấy mới 4 giờ chiều là cô đã biết Tưởng Tự chỉ đang chán thôi. Cô thờ ơ trả lời: "Đợi ba con về rồi nói."

"Ba con đi đâu rồi?"

"Lên trường chứ đâu. Sắp khai giảng, trường học yêu cầu tất cả giáo viên đến trường sớm để họp."

Hứa Đình Nhu nói xong thì ngoảnh đầu quan sát Tưởng Tự: "Bạn Tưởng Tự, hết kỳ nghỉ hè là bạn lên lớp 11, một năm nữa là học lớp 12 rồi, bạn đã chuẩn bị xong chưa?"

Mẹ cậu kéo dòng thời gian đi xa quá, còn tận mười ngày nữa mới hết kỳ nghỉ hè. Tưởng Tự không lo xa như mẹ mình, cậu chỉ biết pha trò: "Lúc nào con cũng chuẩn bị, chỉ mong sao ngày mai thi Đại học ngày mốt có kết quả, rồi dán giấy báo kết quả trên mục tuyên truyền ở bệnh viện cộng đồng chỗ mẹ làm để mẹ nở mày nở mặt."

Mẹ ruột nhìn đứa con mười sáu tuổi của mình là thấy phiền, Hứa Đình Nhu liếc cậu: "Thôi, mẹ đã đủ mất mặt vì học kỳ trước năm lớp 10 con thi được hạng năm mươi rồi, đi giặt giày của con trước đi."

Học kỳ trước Tưởng Tự thi tệ thật, hễ nhắc đến việc này là cô Hứa khó chọc hẳn. Tưởng Tự ngoan ngoãn nhận lệnh, giặt đôi giày chơi bóng màu trắng cho sạch, dùng giấy vệ sinh quấn hết vòng này đến vòng khác rồi xách ra phơi ngoài ban công.

Nhánh hoa trà sum sê cản mặt trời chiều gay gắt, chỉ còn những vệt sáng với kích thước khác nhau rọi xuống ban công.

Nơi này vốn là khu nhà cũ của cơ quan Nhà nước nào đó, sau này cơ quan di dời thì được sửa thành khu dân cư. Ban công của khu chung cư cũ là kiểu bán mở, được bao quanh bởi một hàng rào thép bán rỗng, trên ban công có một mặt bàn rộng rãi. Đồng chí Tưởng Chính Hoa dắt theo con trai trồng một mớ hoa cỏ, nào cúc dại, hồng Trung Quốc, sen đá, dạ lan hương... nhưng chẳng còn được mấy cây sống sót. Trong đó gốc thường xuân mà Tưởng Tự tiện tay trồng lại phát triển tốt nhất.

Tưởng Tự hết lòng chăm sóc như trân bảo, cành lá xum xuê, mới không để ý chút thôi là cây đã bò xuống tầng dưới, hại cậu phải đi xin lỗi.

Hộ gia đình ở tầng hai trước đây là một cặp vợ chồng già đã nghỉ hưu, không những không giận mà con khen Tưởng Tự chăm tốt, muốn xin cây con. Về sau cậu chưa kịp chiết cây con thì ông bà đã chuyển nhà, nói là con gái làm việc trên tỉnh rồi đón ba mẹ qua đó, căn phòng này luôn để đó cho thuê.

Tưởng Tự đặt giày kế bên giàn thường xuân. Trời quá nóng, cậu chỉ mặc áo thun màu trắng và quần năm tấc, vì mới giặt giày nên trên quần áo còn vương nước. Tưởng Tự lười thay, đứng phơi trên ban công cho khô, phơi được mấy phút thì nghe tiếng còi xe gần đó.

Tưởng Tự thò đầu nhìn, dưới bóng cây long não, một chiếc xe chở hàng cỡ nhỏ hãng Ngũ Linh đang từ xa lại gần, cuối cùng dừng lại dưới chung cư đơn nguyên[1].

Thùng hàng trên xe chất đầy nhóc, trông giống hành lý và một ít nội thất nhỏ. Sau khi xe dừng hẳn, cửa trước xe kêu hai tiếng "cạch cạch", một cậu trai nhảy xuống trước.

Đối phương mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh lam và quần jeans. Trông hắn rất gầy, cũng rất cao, chạc tuổi cậu. Mái tóc được cắt ở độ ngắn mà trưởng phòng giáo vụ nào cũng hài lòng. Nhưng hắn không ngẩng đầu, Tưởng Tự không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét góc nghiêng mượt mà.

Tưởng Tự nhìn hắn nhảy xuống xe rồi quay người, hơi giang rộng hai tay hướng về phía trên xe, đón lấy một cô bé chừng sáu bảy tuổi.

Trời oi bức, cô bé mặc một chiếc váy liền thân tay dài màu xanh da trời, cột tóc đuôi ngựa, ngoan ngoãn cho cậu trai ôm rồi đặt em trên bậc thềm chung cư đơn nguyên. Cùng lúc đó, một người phụ nữ bước xuống từ chỗ ngồi bên kia, trông có vẻ lớn hơn Hứa Đình Nhu mấy tuổi, rất gầy, mặc áo tay dài và quần dài. Cô dắt bé gái từ tay cậu trai, từ từ đi vào toà nhà, một lúc sau, Tưởng Tự loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa dưới tầng hai.

Cậu trai không theo vào, hắn cởi áo sơ mi, tiện tay vắt lên cửa xe, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, bắt đầu nhanh nhẹn dỡ đồ đạc trên xe xuống chuyển vào tòa nhà.

Bốn năm chiếc túi vải bạt màu xanh trắng, thùng giấy lớn nhỏ khác nhau, chăn mền tủ gỗ hộp đựng đồ,... đều do mình hắn chuyển vào. Tài xế ngồi trên xe khoanh hai tay, có lẽ không thầu cả dịch vụ chuyển đồ. Giữa chừng người phụ nữ nọ có ra lấy những món đồ nhỏ mấy lần, cậu trai kia nói hai câu, giọng rất nhỏ, Tưởng Tự chỉ nghe thấy "mẹ trông con bé là được rồi."

Thế là người phụ nữ kia không ra nữa, tốc độ của cậu trai rất nhanh, Tưởng Tự vào bếp lấy một cái bánh sữa nho nhỏ rồi trở ra ban công đứng ăn. Đợi đến khi cậu ăn miếng cuối cùng, đối phương đã chuyển hết đồ, đứng trước cổng chung cư đơn nguyên trả tiền cho tài xế. Hắn còn cầm theo hai chai nước, đưa cho đối phương một chai.

Trông theo xe chở hàng rời khỏi khu dân cư, Tưởng Tự thấy người dưới lầu chưa vội về ngay mà vặn mở chai nước suối trong tay, khẽ ngẩng đầu uống nước.

Chắc hắn rất mệt, uống một hơi hết nửa chai. Lúc hắn giơ tay uống nước, Tưởng Tự mới nhận ra mặc dù đối phương gầy nhưng đường nét cơ bắp trên tay rất đẹp, trông rất bắt mắt.

Thứ bắt mắt hơn nữa là vết sẹo trên mặt bên tay phải của đối phương, vết sẹo thuôn dài, trông như bị dao cắt, mới vừa để lại sẹo, mướt lớp mồ hôi mỏng nên ửng đỏ, trông hơi đáng sợ. Bây giờ Tưởng Tự mới thấy.

Vãi, Tưởng Tự nghĩ, thiếu niên mới chuyển đến ở tầng dưới có vấn đề.

Cậu nhìn chằm chằm đối phương hơi lâu, người dưới lầu đưa chai nước trong tay xuống, từ tốn vặn nắp chai, ngước mắt nhìn Tưởng Tự ở trên lầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!