Chương 6: (Vô Đề)

Sau khi kết hôn tới năm thứ sáu, Cẩn Nhi đã được bốn tuổi.

Ngày sinh thần đứa nhỏ, ta xuống bếp làm một bàn thức ăn, mặc dù chỉ có ta và Đông Hỉ ăn nhưng cũng coi như có chút an ủi.

Lục Chấp đột nhiên đi tới.

Hắn thản nhiên ngồi xuống, bảo Đông Hỉ lấy bát đũa cho hắn, sau đó tự mình ăn.

"Kim Triêu, trù nghệ của nàng kém đi rồi." Ánh mắt hắn mang theo ý cười, ngữ khí trêu chọc nhưng bàn tay nắm chặt đôi đũa đã hiện rõ sự khẩn trương của hắn.

Chúng ta đã không ở cùng nhau trong một khoảng thời gian dài.

Lúc hắn đến, Đông Hỉ sẽ ngăn người ở ngoài viện, nói ta đã ngủ, không thích người khác quấy rầy.

Rõ ràng trong phòng còn sáng đèn.

Đông Hỉ đang nói dối, Lục Chấp biết nhưng hắn không nói lời nào, xoay người rời đi.

Lần này, hắn đột nhiên bước vào.

Lục đại nhân luôn tri lễ thủ tiết lại học được cách nói đùa rồi.

Đáng tiếc, cảnh còn người mất.

Ta đã không phải là Chúc Kim Triêu vui mừng chờ mong hắn nữa.

"Ăn xong thì đi đi, ta muốn nghỉ ngơi." Ta bình tĩnh nói.

Nội tâm không có chút d.a. o động nào.

Mặt Lục Chấp bỗng dưng trầm xuống, hắn tiến vào quan trường đã lâu, ánh mắt sắc bén uy nghiêm hơn rất nhiều.

Đông Hỉ bị hắn dọa sợ, không dám lên tiếng.

"Nàng còn muốn náo loạn bao lâu nữa?" Lục Chấp lạnh giọng hỏi, tông giọng nâng cao, hiển nhiên là đã giận dữ.

Ta khá ngạc nhiên.

Ta đã an tĩnh như vậy mà hắn vẫn không vừa lòng sao?

Trong lòng lạnh lẽo, ta đứng lên rồi lập tức quỳ xuống, nhận sai:

"Là thiếp thân sai rồi."

Lục Chấp giận tím mặt, lật tung bát đĩa trên bàn, tiếng động ầm ầm vang lên.

Một mảnh vỡ rơi xuống đất lại b.ắ. n lên, bay qua má phải ta, rất nhanh m.á. u đã chảy ra.

Cũng may vết thương không sâu.

Ta không nhìn mặt Lục Chấp chợt trắng bệch cả đi, bàn tay hắn vươn về phía ta nhưng ta tránh né sang một bên, tự mình đi lấy hòm thuốc, ngồi trước gương đồng bôi thuốc.

Nước mắt Đông Hỉ rơi xuống.

Rốt cuộc Lục Chấp cũng ý thức được một sự thật mà hắn đã cố hết sức xem nhẹ, mà lúc này đã không thể xem nhẹ được nữa.

Đó chính là ta không còn sinh lòng vui mừng với hắn nữa.

Đôi tay có thói quen vũ văn lộng mặc kia khẽ run rẩy, mặt Lục Chấp khó nhìn đến nỗi dọa người, trong mắt lại là một mảnh kinh hoàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!