Chương 4: (Vô Đề)

Ôm áy náy trong lòng, ta bắt đầu cố gắng học tập món ăn hắn thích, cũng bảo Đông Hỉ dạy ta đọc sách đọc chữ.

Ta cho rằng chỉ cần vượt qua trình độ của một tiểu thư quý tộc, Lục Chấp sẽ không tức giận nữa.

Dần dần, vẻ mặt lạnh như băng của Lục Chấp bắt đầu hòa hoãn hơn, ta đi tìm hắn, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ phản ứng lại.

Học hành có chỗ không hiểu, mặc dù hắn sẽ bất đắc dĩ thở dài nhưng vẫn kiên nhẫn dạy ta.

Đồ ăn ta làm, ban đầu hắn còn không thèm nhìn tới, dần dần hắn cũng chấp nhận, ngồi xuống thưởng thức từng món một.

Khi hắn dạy ta viết chữ, ban đầu là cầm thước hướng dẫn từ xa, sau đó là nắm tay ta, sườn mặt cách ta rất gần, thậm chí ta có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch, cuối cùng hắn bắt đầu quen ôm ta vào lòng, đọc sách cho ta nghe.

Ngày sinh thần của Lục Chấp, chúng ta đã trở thành một đôi phu thê chân chính.

Thái độ của hạ nhân trong phủ đối với ta bỗng nhiên tốt lên.

Phụ thân và mẫu thân cũng sẽ lộ ra một nụ cười nhợt nhạt khi ta thỉnh an.

Ta rất vui.

Ngày Tết nguyên tiêu, ta quấn lấy Lục Chấp bắt hắn dẫn ta ra cửa, ta muốn đi xem hoa đăng.

Hắn mỉm cười đồng ý, nắm tay ta ra cửa.

Vừa đúng lúc đến trò giải đố.

Người người nhốn nháo, hắn che chắn ta ở trong lồng ngực, sợ ta đi lạc.

Mặc dù ta biết chữ nhưng giả đố vẫn rất khó khăn.

Thế nhưng Lục Chấp rất thông minh, hoa đăng ta vừa ý thì sẽ không có chuyện để lỡ.

Cho đến khi chiếc đèn hoa đăng đắt tiền nhất lung linh nhất kia xuất hiện, ta và một nữ tử đều nhìn nó, Lục Chấp lâm vào trầm mặc.

Kỳ thật ta đã biết được đáp án, buổi tối trước khi ra cửa, Lục Chấp còn đọc cho ta quyển sách kia.

Hắn biết điều đó.

Chỉ là…

Ta theo ánh mắt của hắn nhìn lại, tầm mắt dừng ở trên người vị tiểu thư kia.

Thật sự rất đẹp mắt giống như tiên nữ vậy, ta âm thầm cảm thán trong lòng.

Khó trách Lục Chấp lại thích nàng ta.

Mặc dù trong lòng ta mất mát nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng đoạt đồ mà người khác yêu thích.

Hành trình kế tiếp, tâm tình Lục Chấp rất không tốt, hắn tự mình đi về phía trước, ta gian nan đuổi theo.

Quá đông.

Trong nháy mắt, hắn liền biến mất ở trước mắt.

Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời có chút khó xử, không biết là nên về nhà hay là đứng tại chỗ chờ hắn.

Trước khi đi ra ngoài, Lục Chấp đặc biệt dặn dò ta, nếu ta đi lạc thì đừng chạy loạn.

"Chỉ cần nàng ở nguyên một chỗ thì ta nhất định có thể tìm được nàng, có biết không?" Lục Chấp ôn nhu hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!