Chương 3: (Vô Đề)

Giấy hôn thư kia đã bị ướt, ta sợ hắn đổi ý không giúp ta nên mãi không lấy ra.

Thần sắc Lục Chấp ảm đạm, xanh mét, hắn còn muốn khuyên nhủ:

"Ngươi gả đi… sẽ phải chịu nhiều đau khổ."

Ta ngước mắt, khó hiểu nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra ý tứ ta biết mà.

Gả cho cháu trai của kế mẫu không phải cũng là chịu khổ sao, đương nhiên ta biết rồi.

Thấy ta đúng là con heo c.h.ế. t không sợ nước sôi.

Lục Chấp hoàn toàn cạn lời.

Ta thấy hắn nhắm chặt mắt lại, sau đó lại mở ra.

"Ta sẽ cho người an bài." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau đó, hắn cười lạnh một tiếng, nói:

"Đã như vậy, về sau có gì ủy khuất, ngươi liền chịu đựng đi."

"Con đường này… là chính ngươi chọn."

Nói xong, hắn vung tay áo, liền xoay người rời đi.

Ta mê mang nhìn bóng lưng hắn biến mất ở khúc quanh, lắc đầu, vô cùng buồn bực:

"Sao hắn lại tức giận chứ?"

Đúng là tâm tư thiếu gia khó đoán.

Ta thở dài, nhấc chân chạy về phía nhà mình.

04

Lục Chấp an bài như thế nào?

Hắn không nói với ta.

Ta ở nhà, trăm mối vẫn không có cách giải quyết.

Đã qua một tuần rồi, nếu hắn không hành động, ta sẽ nhảy vào hố lửa mất.

Ngay khi ta sốt ruột đến độ sắp bốc hỏa thì người Lục gia tới cửa.

Từng rương sính lễ được khiêng vào, nói là sính lễ thành thân.

Cả ngày phụ thân ta không có việc gì làm ngây cả người, kế mẫu cũng ngây người, hàng xóm cũng ngây người.

Mà ta… lại càng khiếp sợ hơn!

"Đại nhân, ngài không đi nhầm đường chứ?"

Ta kéo quản gia dẫn đầu qua một bên, nuốt nước miếng, khó có thể tin hỏi lại.

Dân chúng tiểu môn hộ đã quen gọi tất cả quan to quý nhân cùng người bên cạnh bọn họ là đại nhân.

Quản gia nghe xong, ghét bỏ liếc ta một cái, coi như vẫn còn chút lễ phép:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!