Chương 2: (Vô Đề)

Thư đồng của hắn ngăn ta lại, thản nhiên nói.

Ta mặc vải thô, trên người cũng không có bất kỳ trang sức nào, quả thật rất giống nha hoàn.

Cũng khó trách thư đồng hiểu lầm.

Ta cũng không tức giận, cười cong mắt, nói rõ ý đồ đến đây:

"Lục thiếu gia, ta là Chúc Kim Triêu, từ nhỏ đã có hôn ước với ngươi."

Sắc mặt Lục Chấp nhất thời trắng bệch.

Ta lập tức ý thức được sự đe dọa của hắn.

Vội vàng xua tay giải thích:

"Không phải ta tìm ngươi kết thân mà ta muốn Lục thiếu gia giúp ta nghĩ một biện pháp."

"Như vậy đã coi là ngươi báo ân, về sau ta vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa."

Ta kể chuyện kế mẫu bức hôn ra.

Mười sáu tuổi, ta không biết được mấy chữ, lại đừng nói đến chuyện cầm kỳ thi họa.

Ta cho rằng mình chỉ cần nói rõ ràng thì hắn sẽ hiểu được ta không hề ép hắn.

Nhưng ta lại không nghĩ tới, Lục Chấp lại cho rằng ta đang lạt mềm buộc chặt, cùng người nhà hát một vở kịch để cầu cá chép vượt vũ môn, chim sẻ biến thành phượng hoàng.

"Chúc cô nương, để ta hồi phủ suy nghĩ một chút, ngày mai cho ngươi câu trả lời thuyết phục."

Mặc dù sắc mặt Lục Chấp đã trắng bệch, vẻ mặt suy sụp nhưng lễ nghĩa vẫn làm đủ.

Ta thấy bộ dáng công tử nhẹ nhàng, nghĩ thầm hẳn là hắn đã hiểu, liền cười khanh khách gật đầu:

"Được, vậy ngày mai ta chờ tin tức của ngươi."

03

Đến ngày hôm sau, ta cầm hôn thư đi tới chỗ hôm qua chờ hắn.

Nghĩ tới việc sau khi hắn cho ta một biện pháp, ta sẽ trả lại hôn thư cho hắn.

Từ đó xóa bỏ.

Nhưng ta không đợi được hắn tới.

Hôm đó trời đổ một trận mưa rất lớn, ta bị mưa to xối ướt.

Xung quanh không có mái hiên, là một con đường nhỏ ít người đi.

Ta sợ hắn tìm không thấy ta, liền cố chấp đứng ở trên đường gạch xanh, kiễng chân chờ mong nhìn về phương hướng hắn tan học.

Thẳng đến khuya, sắc trời đã tối dần.

Lục Chấp cầm ô từ từ đi ta.

Ta mừng rỡ vẫy tay với hắn, vui vẻ nói:

"Lục thiếu gia, cuối cùng ngươi cũng tới rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!