Chương 14: (Vô Đề)

Lục Chấp nắm chắc thắng lợi nhìn ta, tựa hồ biết ta nhất định sẽ nhịn không được hỏi hắn.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lẽo:

"Lục công tử đây là - - chắc chắn ta sẽ chết?"

Bùi Ngọc mặc mãng bào đỏ thẫm mỉm cười đi tới, chỉ là ý cười không tới đáy mắt.

Ta lập tức đứng lên, có loại cảm giác khó có thể hình dung tràn ngập trong lòng, giống như là có chỗ dựa.

Bùi Ngọc đi tới trước người ta, sờ sờ đầu ta.

Đừng sợ. Hắn ta thấp giọng an ủi.

Ta gật đầu, thân hình căng thẳng dần dần thả lỏng xuống.

Lục Chấp trầm mặt, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia bi thương cùng bối rối.

Ta hiếm khi để ý đến hắn.

"Nàng về phòng trước đi, nơi này giao cho ta nhé?" Bùi Ngọc nhẹ giọng hỏi ý kiến ta.

Ta cầu còn không được, nhanh chóng gật đầu.

Không chút do dự mang theo nha hoàn xoay người rời đi.

Lục Chấp, đời này hay kiếp sau, kiếp sau nữa, ta vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn nữa.

19

Đêm đó, không biết Bùi Ngọc nói cái gì, Lục Chấp không bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa.

Mà không bao lâu sau, Lục gia và Lê gia sụp đổ.

Bùi Ngọc tự mình dẫn người tịch thu phủ đệ, Lục Chấp và Lê Uyển bị phán lưu đày.

Ta chuộc lại được Đông Hỉ.

Nàng vẫn hoạt bát như thế, ta rất vui.

Cho đến khi sự việc kết thúc, Bùi Ngọc cũng không muốn biết bí mật của ta, hắn ta chỉ nói cho ta biết, nếu có người dám khi dễ ta thì ta phải biết phản kháng lại.

"Có ta chống đỡ cho nàng rồi, sợ cái gì?"

Ta cười khanh khách ôm lấy hắn ta, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Nửa năm sau, Bùi Ngọc vẫn còn sống tốt.

Rốt cục ta cũng yên tâm, quyết định lôi kéo hắn ta đi dạo lễ hội hoa đăng.

Vẫn là bộ dáng náo nhiệt trong trí nhớ.

Ta đứng dưới tàng cây, kiễng mũi chân hôn môi Bùi Ngọc, nhỏ giọng nói:

"Đại nhân, ta thích chàng."

(Hoàn chính văn)

Phiên ngoại: Bùi Ngọc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!