Sau đó hắn ta nằm xuống bên cạnh, đắp chăn cho ta.
Vậy mau ngủ đi. Hắn ta vỗ vỗ vai ta, ôm ta vào trong ngực.
Chỉ thấy tay phải hắn ta nhoáng lên một cái, đèn trong phòng liền tắt.
Ta ngưng thần nín thở.
Hồi lâu, hắn ta cũng không có động tác nào khác.
Dần dần cơn buồn ngủ ập tới.
Ta thở phào nhẹ nhõm, chìm vào giấc ngủ.
17
Lục Chấp làm chuyện kinh thiên động địa.
Hắn đào hôn.
Ngay sau ngày cưới của ta.
Lúc đó Bùi Ngọc bị triệu vào cung.
Mãi đến đêm khuya vẫn chưa về.
Ngọc Thành công chúa đặc biệt chạy tới phủ tìm ta nói chuyện.
Ta nghe nàng ấy hàn huyên chuyện bát quái đến tận nửa đêm, sau đó mới tự đi ngủ.
Đến canh ba, quản gia vội vã đến gõ cửa phòng ta.
"Phu nhân, Lục gia Đại Lang tìm ngài."
Trong lòng ta cả kinh, bảo quản gia đuổi người ra ngoài.
Vẻ mặt quản gia vô cùng khó xử:
"Phu nhân, Lục công tử nói không gặp được người thì hắn sẽ không đi."
Ta tức giận đến nỗi hai mắt tối sầm lại, sau khi thay xong xiêm y, ta tức giận đi tới tiền sảnh.
Lục Chấp mặc y phục dành cho tân lang, khuôn mặt kia vẫn còn vẻ thiếu niên ngây ngô non nớt.
Nhưng không biết vì sao, ta chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.
Hắn chợt trầm ổn lãnh khốc hơn.
Ta vừa mới vào đại sảnh, Lục Chấp liền xoay người, ánh mắt nặng nề rơi trên người ta.
Trông hắn còn giận dữ hơn cả ta.
"Kim Triêu, nàng tức giận với ta mà phải làm đến nước này sao?" Ngữ khí mang theo sự chất vấn.
Ta sững sờ nhìn hắn, hai tay bắt đầu run rẩy: Ngươi…
Ngươi là hắn?
Sợ hãi, khổ sở và tuyệt vọng đồng loạt tràn vào trong đầu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!