Chương 11: (Vô Đề)

Quá trình chuẩn bị hôn lễ rất phức tạp, cũng may đều do Bùi Ngọc chủ trì.

Ngoại trừ việc thử quần áo, ta khá nhàn rỗi.

Kế mẫu, phụ thân và đệ đệ cũng không dám khi dễ ta nữa.

Bởi vì bọn họ sợ bị Bùi Ngọc bắt vào chiếu ngục.

Cả ngày ta đều vui tươi hớn hở, cảm thấy ông trời vẫn đối xử với ta không tệ, để cho ta khổ tận cam lai.

Trước khi thành hôn, Bùi Ngọc không biết ta thích trang sức gì nên hắn ta định dẫn ta ra ngoài.

"Nàng cứ chọn đi, ta trả tiền."

Hắn ta thật sự rất biết cách ăn nói, mỗi câu đều nói trúng tim đen của ta.

Ta cười đến nỗi không tìm được phương Bắc ở đâu nữa.

Bùi Ngọc thấy ta như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, dáng vẻ nhu hòa hơn hẳn.

Đến Trân Bảo Các, chưởng quầy tự mình đón chúng ta vào.

Đồ vật bên trong đều sáng lấp lánh đến nỗi ta hoa cả mắt, nếu gặp được thứ mình thích, ta liền túm tay áo Bùi Ngọc, hắn ta lập tức hiểu rõ, cho người gói món đồ đó lại.

Phối hợp hết sức ăn ý.

Bùi Ngọc nói hắn ta chưa bao giờ đi dạo phố, có tiền cũng không có chỗ tiêu.

Mà ta muốn tiêu lại không có tiền.

Hai người chúng ta thật sự rất hợp với nhau.

Bùi Ngọc nghe xong, thấp giọng cười rộ lên, đưa tay nhéo má trái của ta.

Không khí rất hài hòa.

Cho đến khi một giọng nói dịu dàng vang lên:

"Bùi Ngọc, đây là phu nhân ngươi chọn"

Lòng ta phút chốc trầm xuống.

Quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Lê Uyển, cùng với Lục Chấp bên cạnh nàng ta.

15

Ta có nghe nói, hai nhà bọn họ đã đính hôn.

Hôn kỳ được định ra vào một tháng sau, chậm nửa tháng so với ta và Bùi Ngọc.

Đây mới là định mệnh.

Những năm bị tra tấn ở Lục phủ, ta đã sớm không thích Lục Chấp nữa, bởi vậy trong lòng cũng không quá bi thương.

Chỉ có may mắn.

Mà trong Trân Bảo Các, Lục Chấp nhìn thấy ta, đồng tử đột nhiên co rút lại, hai tay buông xuống bên người siết chặt lại, không dám buông ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!