Ta nghe thấy hắn ta nói:
"Thương đội mà nàng chọn đã làm mấy trò đểu cáng trước đây, ngay cả việc dẫn đường cũng là giả."
"Chờ đến khi mọi người tới nơi không người, tiền trên người khó giữ mà mạng nhỏ cũng có thể mất."
Sắc mặt ta trắng bệch, đúng là xui xẻo cực độ.
Ta đau lòng vô cùng, nhỏ giọng hỏi:
"Đại nhân, vậy ngài có thể bảo họ trả lại tiền cho ta không?"
Ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua đó!
Ánh mắt Bùi Ngọc nhìn ta nhất thời hiện lên một tia bất đắc dĩ.
13
Người nhà tới đón ta đã là ván đóng thành thuyền.
Ta quyết định giảm thiểu thiệt hại nhất có thể.
Vì thế, ta đưa tất cả tiền trong túi cho Bùi Ngọc, để hắn ta thay ta giữ lấy.
"Đại nhân, chờ ta vượt qua kiếp này, ta sẽ tới tìm ngài."
"Số tiền này coi như phí bảo quản, như thế nào?" Ta mong đợi nhìn về phía hắn ta.
Khóe miệng Bùi Ngọc giật giật.
Hắn ta nhìn tiền trong tay, trầm ngâm một lúc lâu rồi gật đầu đáp ứng.
Ta lập tức cười rộ lên, hoàn toàn yên tâm.
Bùi Ngọc thấy ta nở nụ cười, chẳng biết tại sao, khuôn mặt lạnh lùng dần dần nhu hòa.
Ngay khi ta muốn xoay người rời đi, hắn ta đột nhiên đưa tay giữ chặt ta.
Chỉ là khẽ nắm lấy cổ tay của ta, cách lớp quần áo, xúc cảm ấm áp vừa chạm vào liền rời đi.
Ta quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Bùi Ngọc rũ mắt xuống, mỉm cười nhìn ta, vẻ mặt ôn nhu.
Ta nghe thấy hắn gằn từng chữ: Chúc Kim Triêu.
"Nàng có muốn… gả cho ta hay không?"
Ầm ầm - -
Tâm trí ta run lên, tưởng là mình nghe nhầm, hơi hơi mở to mắt, nhìn hắn ta.
Đại nhân? Ta dò hỏi.
Bùi Ngọc suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó hắn ta chậm rãi mở miệng:
"Vì một vài nguyên nhân nên ta cần một vị phu nhân, nàng vì bị bức hôn mà phải chạy trốn, ta cảm thấy chúng ta rất thích hợp, nàng cảm thấy thế nào?"
Ta không nghĩ vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!