Kiếp trước, ta cầm thư đính hôn, ép Lục Chấp cưới ta.
Người Thượng Kinh đều cười nhạo nữ tử tiểu môn tiểu hộ như ta không biết tự lượng sức mình.
Không nghĩ tới Lục Chấp sợ mang danh vong ân phụ nghĩa trên lưng, quả nhiên đã cưới ta về nhà.
Ta biết hắn chán ghét ta, vốn muốn tìm một chỗ an cư ở Lục gia.
Nhưng hắn không đồng ý, vì trả thù ta, hắn đưa nhi nữ ta sinh ra đến chỗ Lê thị nuôi nấng.
Cuối cùng, cả nhà bọn họ hòa thuận vui vẻ, mà ta buồn bực mà chết, hai mươi mấy tuổi liền buông tay nhân gian.
Đến cả đứa nhỏ cũng không thèm nhìn ta.
Trọng sinh trở lại, ta không tìm kiếm Lục Chấp che chở cho mình nữa, gả cho người khác.
Chỉ là ta không ngờ rằng…
Lục Chấp cũng sống lại.
01
Bởi vì gặp phải hai kẻ thần kinh Lục Chấp và Lê Uyển…
Ta đã chết, buồn bực mà qua đời.
Trước khi chết, ta sai người đi gọi hai đứa nhỏ mà mình đã sinh ra, muốn gặp mặt chúng lần cuối.
Nhưng lại bị từ chối.
"Chúc thị, mẫu thân của chúng ta là Lê Uyển, không phải người."
Nha hoàn nghẹn ngào nói nguyên văn từng câu từng chữ báo cho ta biết.
"Phu nhân, người chờ một chút, tướng gia sẽ trở lại ngay thôi." Nàng quỳ trên mặt đất, khóc lóc không thôi.
Bi thương trong lòng càng trào dâng.
Ta giật giật khóe miệng, biết nàng chỉ an ủi ta vậy thôi.
Đông Hỉ ngốc thật. Ta thấp giọng thở dài, gian nan giơ tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt nàng.
Cho dù Lục Chấp trở về thì hắn sẽ không đến phòng ta, hắn chán ghét ta cực kỳ.
Bởi vì ta ép hắn làm chuyện hắn không muốn làm.
Trong phòng vắng vẻ, mùi thuốc tràn ngập không khí.
Ngoài viện vang lên tiếng bước chân, có người hô lớn:
"Tướng gia đã trở lại."
"Phu nhân bảo thiếu gia và tiểu thư ra cửa đón."
Đông Hỉ nghe thấy, đứng lên lau nước mắt, nói:
"Phu nhân, ta đi gọi tướng gia, để hắn đưa người đi chữa bệnh."
Nói xong, không đợi ta ngăn cản, nàng đã chạy ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!