Chương 23: Mưa Dầm Tí Tách

Khi Langmuir tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn âm u và mưa phùn.

Y vùi ở trong hai lớp chăn chậm rãi chớp mắt, nghiêng đầu ngó xung quanh: Bốn phía không có ai rất yên lặng, có hai bếp lửa đang cháy rất ấm áp.

Song ngay sau đó, bên ngoài liền truyền đến tiếng giận dữ của Ma Vương, cùng lúc vang lên còn có tiếng đập ầm ầm không biết đang đập cái gì.

"Y bảo ông giấu ta, ông liền giấu ta!?"

"Tako, rốt cục ông trung thành với ta hay là y!?"

Cung điện bên ngoài hỗn loạn. Trạng thái tinh thần Hôn Diệu rất kém, không thể áp chế được sát khí cả người.

Mấy đồ đệ của tư tế đứa thì trốn dưới gầm bàn, đứa thì ngồi xổm trong góc tường run lẩy bẩy.

Mà Tako đã bị đá vào mông mấy cái, vội chạy vắt giò lên cổ.

"Ngô Vương! Ngô Vương tha cho ta đi!" Lão tư tế gào khóc, khóc không ra nước mắt: "Sớm hay muộn cũng bị đánh, vậy nói càng muộn cho ngài thì càng tốt ——"

Hôn Diệu tức đến sôi gan sôi máu... Thuộc hạ của hắn! Mấy tên vốn nên trung thành khiêm nhường đã hiến dâng máu và linh hồn của mình cho hắn!

Từ khi nào mà từng tên trở nên xấc xược thế này, tất cả đều do Langmuir làm hư hết!

"Lão già, hôm nay ta phải làm thịt ông..." Ma Vương đáng sợ nghiến răng: "Tốt nhất ông nên suy nghĩ kỹ rồi lặp lại lần nữa, giờ Langmuir rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?"

"Nhân loại bước vào vực sâu vốn sống không được bao lâu!" Tako khóc dở mếu dở: "Khí hậu vực sâu không thích hợp với thể chất của nhân loại, huống chi chướng khí ăn mòn phế phủ, chỉ tổ suy yếu... Ngô Vương bảo vệ đại nhân đến ngày hôm nay đã không dễ dàng gì..."

"Không thể nào!" Khóe mắt Hôn Diệu muốn nứt ra, buột miệng nói: "Y đã ở vực sâu này được bảy năm, chẳng phải vẫn còn ổn ——"

Song Hôn Diệu đột nhiên không nói được nữa.

Còn ổn, thực sự sao?

Ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng mưa rả rích, Hôn Diệu chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh từ đầu đến lòng bàn chân, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.

Năm đầu tiên tra tấn tàn bạo. Năm thứ hai gió tuyết rét mướt, và những lần ép buộc hợp hóa. Năm thứ ba mưa dầm gió bấc mạng sống như ngọn đèn trước gió, ngay sau đó lại hao tâm phí sức vất vả lao đao.

Còn có năm thứ tư, năm thứ năm, năm thứ sáu... Langmuir đã đổ bệnh bao nhiêu lần, đã cam chịu bao nhiêu lần, đã bao lần không dằn lòng được mà bật khóc?

Trước mắt Hôn Diệu chợt tối sầm lại: Tại sao bảy năm này trong tiềm thức của hắn lại có thể coi đó là "ổn"?

Có phải vì Langmuir luôn mỉm cười dịu dàng, dịu giọng bảo rằng mình không sao đâu?

"... Dẫu sao đi nữa." Hắn cắn môi vẫn cố chấp: "Mấy lần trước đó y vẫn chịu nổi mà sống đến giờ."

"Sức sống của nhân loại này mạnh mẽ đến ly kỳ, ông nói trước trị không khỏi, nhưng đến khi y khỏi rồi thì kẻ mất mặt chính là ông."

"Vậy dọn đến vách núi nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian thì sao? Hay cứ sống ở đó luôn? Bây giờ kết giới đã mỏng đi rất nhiều, chướng khí cũng mỏng hơn, nay đã có ánh nắng lại còn nở hoa..."

Hôn Diệu vừa nói vừa phiền não đi tới đi lui, bỗng đứng lại: "Đúng rồi, còn có một cách đơn giản hơn."

"Trả lại pháp lực cho y?"

Tako sợ tới mức nhũn chân ra, lập tức ngã khuỵu xuống đất: "Vương!"

Hôn Diệu quay ngoắt lại, ánh mắt như chim ưng: "Sao!?"

Tako run rẩy nói: "Ngài, ngài..." Ông nuốt nước bọt, nhỏ giọng khuyên: "Ngô Vương, trước hết xin ngài hãy bình tĩnh, bình tĩnh một chút..."

Phản ứng của lão tư tế khiến Hôn Diệu thoáng nhẹ nhõm, hệt như tảng đá đè nặng đã biến thành bọt biển trôi đi, lại như hít được một ngụm không khí trong lành khi sắp chết đuối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!