Chương 19: Nhân Gian

Vào năm 898 của lịch Đại Quang Diệu.

Ma tộc bị phong ấn hai trăm năm đã tái xuất từ vực sâu.

Lúc này nhân loại sống sung sướng an nhàn dưới sự che chở của thần điện Quang Minh và Đức Mẹ quá lâu, vương quốc gần như đã quên mất chủng tộc khủng khiếp dưới vực sâu này. Chỉ có những cụ già tóc bạc phơ, răng lung lay mới chịu khó kể chuyện ác ma trước mặt con cháu của mình.

"Đỉnh đầu của chúng nó có cặp sừng to, vảy thì phủ đầy khắp người, còn có móng vuốt và răng nhọn... Nhưng đáng sợ nhất chính là, chủng tộc này có một trái tim độc ác tàn nhẫn... Ù ôi, nghe này, nghe này, đứa nhỏ này. Con còn khóc nữa, đêm nay sẽ có Ma Vương bắt con đi, nuốt cái ực vào bụng!"

"Ông nội lừa con! Ông nội lừa con! Mẹ nói rằng ma tộc đã bị nhốt trong vực sâu từ lâu rồi, Ma Vương đã chết từ lâu.

"Ôi, bé con, con chưa từng nghe rằng Ma Vương sẽ sống lại sao?"

"Vậy cũng sẽ có thần tử đại nhân giết nó lần nữa, trong khúc ca đều hát như thế!"

...

Gió và cát mang theo mùi máu, xuyên qua những bức tường nứt.

Ma Vương "phục sinh" đang chán gần chết ngồi giữa doanh trướng, đuôi hắn dài đen kéo lê mặt đất, cùng với chiếc sừng gãy quá thu hút sự chú ý, nhưng trừ cái đó ra, hắn còn có gương mặt trẻ trung và nét mặt sâu. Nếu không phải hắn là dị tộc có vảy, mọi người trông thấy hắn đều phải thán phục một câu khí khái hào hùng.

Lúc này, hắn đang nhúng đầu móng tay vào mực đỏ và vẽ một đường màu đỏ như máu trên bản đồ da cừu —— từ vực sâu, tung hoành đến vương thành.

Bên ngoài đại trướng đột nhiên vang lên từng đợt tiếng kêu rên, mùi máu cũng trở nên nặng hơn.

Đó không phải là chiến tranh, mà là hành quyết.

Kể từ khi bò ra khỏi vực sâu lạnh lẽo tối tăm và bước lên vùng đất trù phú và ấm áp này, bọn ma tộc quả thực giống như phát điên, đốt phá, giết chóc và cướp bóc suốt cả dọc đường, không hề có kiềm chế chút nào.

Hôn Diệu đã mạnh tay xử lý bọn binh lính làm xằng làm bậy, sai lầm nhỏ thì chặt sừng, sai lầm lớn thì chém đầu, lúc này mới miễn cưỡng tìm về một chút kỷ luật quân đội.

"Hết cách rồi." Thủ lĩnh Trinh Tán ngồi ở bên cạnh: "Dũng sĩ vực sâu chúng ta, không hèn nhát và tham lam như nhân loại, nhưng những kẻ quá không sợ chết đôi khi rất khó kiểm soát..."

Nói đến đây, đôi mắt của nữ ma tộc trung niên cường tráng này sáng lên bèn nói: "Ồ mà, nói đến nhân loại, thân vệ của ta ngày hôm qua bắt được một nhân loại xinh đẹp hiến tặng cho ta."

"Ôi chao, ta chưa bao giờ thấy thằng nhóc nào có da dẻ mịn màng như vậy, tính tình cũng rất đáng yêu, nhất là khi bất lực khóc lóc với ta... Ta không khỏi muốn đưa nó về vực sâu để nuôi dưỡng."

Hôn Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu: "Nhân loại cũng có thể mang về nuôi?"

Dường như hắn rất có hứng thú, ném bản đồ trong tay xuống rồi ngồi thẳng dậy hỏi: "Nuôi thế nào?"

Trinh Tán lắc đầu: "Nuôi không lâu đâu! Nhưng mà ấy, có thể thưởng thức thêm mấy tháng cũng không tồi."

Thôi, thì ra Trinh Tán cũng không biết nuôi. Ma Vương mất hứng quay mặt đi.

Nhưng mà cũng đúng, vì trong mắt đa số ma tộc, dù nhân loại có đẹp đến đâu thì vẫn là tiện heo xinh đẹp rẻ tiền, nếu bị đưa xuống vực sâu, có lẽ cũng sẽ bị nuôi dưỡng như súc sinh.

Xem ra, nếu muốn học cách nuôi dưỡng nhân loại được lâu, thì phải hao phí nhiều công sức, Ma Vương thầm nghĩ.

Dưới sự bày mưu đặt kế của vương, đại quân ma tộc đã chọn chiến lược mạo hiểm nhất.

Xưa nay đám này luôn là dị tộc hiếu chiến, nhưng cũng không ở bất cứ một tòa thành trì nào được lâu, mà đi thẳng vào trung tâm vùng đất của nhân loại.

Hôn Diệu cẩn thận lựa chọn đại quân ma tộc trong hai tháng trước khi dẫn quân ra khỏi vực sâu, cuối cùng sắp xếp ra đều là ngựa chiến cường tráng nhất và kỵ binh thành thạo nhất. Nếu toàn lực tấn công, thú cưỡi của đội quân nhân loại sẽ không nào đuổi kịp.

Thủ lĩnh Ngõa Thiết là kẻ đầu tiên tỏ ra bất mãn với cuộc hành quân tốc độ cao này.

"Ngô Vương." Gã gào to: "Vì sao không cho phép tấn công thành trì? Các chiến binh của ta đều mệt mỏi, cần rượu ngon và thịt tươi!"

Hôn Diệu cưỡi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn lại hình dáng của thành trì bị bỏ lại phía sau, cười khẩy nói: "Mấy tòa thành phố biên giới vực sâu đó đều lờ mờ có mùi của pháp lực Quang Minh... Ngươi muốn đưa các chiến binh của ngươi đến chỗ chết sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!