Chương 7: (Vô Đề)

"Những lời ngọt ngào ngày thường cũng chỉ là dỗ ta vui tai, chỉ trách ta ngu muội, không nhìn thấu tâm tư của nàng."

"Cuối cùng vẫn chỉ là ta đơn phương tình nguyện, trong mắt nàng, ngay cả mấy cuốn sổ kia cũng quý giá hơn ta!"

Ai đó mau tới dắt chén Bích Loa Xuân giở chứng này về giùm ta với!

Thôi thì... chỉ còn cách nắm lấy bàn tay trắng nõn của hắn, ta đành hy sinh… sắc đẹp vậy!

12

Trưa hôm sau, Trưởng công chúa lại đến tìm ta tám chuyện.

Nghe nói buổi sớm nay, Phó Vân Thận đã lên triều cáo tấu trước mặt Hoàng thượng, vạch tội mấy vị quan lớn cố tình đưa mỹ nhân vào phủ hắn, phá hoại sự hòa thuận trong nhà, làm rối loạn đạo tâm của hắn, tâm tư bất chính. Hắn mắng những kẻ đó thành bất trung, bất hiếu, bất nghĩa ngay giữa đại điện.

Mấy vị quan bị hắn chỉ đích danh thì sợ đến toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, có kẻ tâm tính yếu suýt nữa còn ngất tại chỗ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nghe kể hắn trên triều biện luận đanh thép, lời lẽ sắc bén, khiến người người thán phục.

Ta thực chẳng dám tin — đây mà là tiểu lang quân đêm qua còn rúc trong lòng ta mắt đỏ hoe, sợ ta không cần hắn nữa sao?

Càng không ngờ được, hắn lại dẫn đầu một phong trào tân phong nam đức (đạo đức dành cho nam nhân) ngay tại kinh thành.

Nghe mấy trà lâu tửu quán ngoài phố bàn tán về "Phó lang quân hiền thục" kèm những lời danh ngôn tiết hạnh, ta suýt thì co giật khóe miệng.

Sau khi tan triều, đồng liêu mời hắn đi uống rượu, hắn đều một mực từ chối:

"Ta phải về ăn cơm với phu nhân."

Ngay cả khi Hoàng thượng triệu hắn đi du hồ cùng ngự giá, hắn cũng dám thẳng thắn thưa:

"Vi thần không rảnh, thần đã hứa đưa phu nhân đi dạo xuân."

May mà Hoàng thượng là minh quân, lòng dạ bao dung, không so đo tính toán với hắn.

Đồng liêu trêu ghẹo hắn là mê vợ thành tính.

Hắn thì dõng dạc đáp lại:

"Phu nhân của ta dung mạo như tiên, tài đức song toàn, ta không mê nàng thì mê ai? Mê các ngươi chắc?"

Có một đồng liêu từng rủ hắn đi thanh lâu dịp lễ tiết, hắn vội lui ba bước:

"Nơi dơ bẩn thế, ta không đến. Ta phải giữ vững nam đức, ta là người đã có phu nhân!"

Người nọ không từ bỏ, tiếp tục khuyên:

"Hoa khôi ở Thừa Hoan Lâu là tuyệt sắc giai nhân đó!"

Phó Vân Thận không buồn liếc một cái:

"Mỹ nhân ngoài kia như cát sông Hằng, chẳng có ai liên quan tới ta. Mà thê tử của ta — trên đời chỉ có một người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!