06
Tiễn xong vị tổ tông sống ấy đi rồi, ta thuận tay ngồi phịch xuống ghế, mở sổ sách ra, định nghỉ ngơi một chút.
Phó Vân Thận đứng ngược sáng ngọn đèn, cúi đầu xuống, không rõ biểu cảm, chỉ thấy vành tai đỏ ửng như bị thiêu cháy.
Hắn lắp bắp:
"Nương tử, ta đỗ trạng nguyên rồi…"
Ta lật một trang sổ sách:
"Phải rồi, phu quân của ta giỏi nhất, tam nguyên tiến sĩ đáng để khoe khoang lắm… nhưng không cần ngày nào cũng lôi ra nói chứ?
"Bất ngờ một bóng đen che khuất trang sổ, ta ngẩng đầu lên, thấy đuôi mắt Phó Vân Thận hoe đỏ, hắn hỏi khẽ: 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm
"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Nương tử không còn thương ta nữa sao?"
Ta: "???
"Lại nữa rồi. Lại bắt đầu bày trò rồi. Phó Vân Thận ra ngoài thì đạo mạo nghiêm trang, ai ngờ về nhà lại là một kẻ bám dính thích khóc nhè, khiến người ta đau đầu. Ta hít sâu một hơi, gập sổ lại, kiên nhẫn hỏi:"Sao chàng lại nghĩ vậy?
"Hắn cúi sát người xuống, tóc còn đọng ẩm phả lên vai ta, mang theo mùi hương thanh mát đặc trưng của hắn. Hắn ấp a ấp úng:"Chúng ta thành thân bốn năm… mà vẫn chưa viên phòng."
Ta sững người, đầu óc trống rỗng, mãi sau mới phát ra một tiếng mơ hồ:
"Hả?"
Hắn gấp đến đỏ mắt, nói giọng gần như sắp khóc:
"Có phải nàng không muốn giữ lời nữa đúng không! Ta biết mà, nữ nhân trên đời đều là kẻ bạc tình vô nghĩa. Mà nàng, Giang Vãn Hạc, còn là kẻ đứng đầu bọn họ! Lúc đầu ta không nên tin lời đường mật của nàng để thành thân với nàng! Rõ ràng đêm tân hôn nàng hứa, đợi ta đỗ trạng nguyên sẽ cùng ta động phòng… Giờ xem ra toàn là lời ngon tiếng ngọt lừa ta thôi, phải không?!"
À, nhắc đến ta mới nhớ.
Thành thân bốn năm, chúng ta quả thực chưa hề làm chuyện phu thê, đêm tân hôn hắn thề rằng nếu chưa đỗ trạng nguyên thì quyết không vượt lễ.
Không thể không nói, tên này đúng là nhẫn giỏi thật — mỗi lần ôm hôn, mặt đỏ như máu, dưới áo rõ ràng đã nóng bỏng, nhưng đến phút cuối vẫn có thể nhịn xuống được.
Được, coi như chàng cứng rắn.
Nhưng ta — một thiếu nữ tuổi xuân phơi phới — cũng đâu tiện nói ra lời thẳng thắn gì cho nổi, chỉ đành ngậm ngùi cắn răng chịu đựng, nhiều lần đến mức trán nổi mụn.
Hắn vẫn còn đang oán trách:
"Một nam nhi có được mấy lần bốn năm? Thanh xuân rực rỡ nhất của ta đều dâng cho nàng, mà nàng lại coi ta như giẻ rách mà vứt đi. Nếu nàng không để tâm đến ta, thì… ta cũng sẽ không nhường giường! Đừng hòng để yêu tinh nào khác leo lên đầu ta được!"
...
Hắn cứ thế thao thao bất tuyệt liệt kê hàng trăm "tội lỗi
"của ta. Ta nghe mà càng lúc càng choáng, cuối cùng giơ tay xin phát biểu:"Cho ta cơ hội minh oan một chút được không?"
Hắn bịt tai lại:
"Ta không nghe ta không nghe ta không nghe!"
"…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!