Hạ Phi chùi thật mạnh chỗ bị cậu ta hôn hôm qua trên người búp bê, ba ngón của tay phải đặt lên trên trán, hành lễ thật thành kính với búp bê nhái.
Tình cảnh này thật sự quá là khó đỡ, may mà Mục Tư Thần đã trải qua một phen sinh tử ở thế giới khác, tôi luyện được bản lĩnh gặp biến không sợ, lừa Hạ Phi một chút cũng không phải là vấn đề lớn.
Thế là Mục Tư Thần dùng ánh mắt rất chính trực nhìn Hạ Phi, một tay cầm búp bê nhái ném qua giường Hạ Phi, thản nhiên nói: "Tại tư thế ngủ của ông hỗn quá đấy, nửa đêm đạp nó xuống đất."
Hạ Phi tiếp lấy búp bê nhái rồi ôm vào trong ngực, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nói: "Vậy ông nhặt lên để trên giường tôi hoặc là đặt trên bàn học của tôi cũng được, sao lại ôm đến giường của mình thế?"
Cậu đặt ở trên giường của Hạ Phi, nhưng con búp bê hàng nhái tự mọc chân chạy đến giường của cậu, Mục Tư Thần có thể làm gì được nữa chứ?
"Tôi cũng ngủ mê mệt, nhìn nhầm nó thành búp bê của tôi, ai bảo ông đặt làm giống hệt búp bê của tôi như vậy? Trong bóng tối hoàn toàn không thể phân biệt được! Tại sao ông phải làm giống như vậy? Không phải ông có ý định muốn lấy giả làm thật, lén đổi của tôi đó chứ?"
Mục Tư Thần dứt khoát lấy lui làm tiến, trả đũa, trước hết cứ ụp nồi lên đầu Hạ Phi đã.
Hạ Phi lập tức đỏ bừng mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: "Ông, ông, ông vu khống cho người trong sạch! Ai, ai muốn đổi chứ? Cho dù búp bê của cậu có đáng yêu hơn của tôi... tôi cũng... không muốn đổi."
Mục Tư Thần: "..."
Cậu chỉ là nói bừa lấy lệ để cho qua chuyện xấu hổ này mới nghĩ ra cái lý lo ném nồi, nhưng nhìn cái kiểu mắt lấm lét đầy vẻ chột dạ của Hạ Phi, không phải là cậu đã đoán đúng đấy chứ?
Mục Tư Thần dùng ánh mắt dò xét nhìn Hạ Phi.
"Ha, ha, ha!" Hạ Phi cười gượng ba tiếng, lau mặt nói, "Không nói nhảm với ông nữa, tôi còn phải đi làm đây."
Cuối cùng thì chuyện này cũng sang trang trong sự chột dạ của hai người.
Bởi vì Hạ Phi vội đi làm, cho nên cậu ta đi rửa mặt trước, Mục Tư Thần thì nhìn búp bê nhái ở giường bên kia.
Nếu cảm giác của cậu không nhầm, vừa rồi khi cậu ném búp bê nhái cho Hạ Phi, xúc tu có thể cử động kia dường như còn rất là không ưng, cuốn lấy cổ tay của cậu một chút.
Hoặc như hiện tại, đôi mắt plastic của búp bê nhái tựa như còn có chút cảm xúc như đang lên án, dường như đang trách cứ Mục Tư Thần tại sao lại ném nó cho người khác.
Mục Tư Thần lắc lắc đầu, cảm thấy đau hết cả đầu.
Sau khi Hạ Phi rửa mặt trở lại ký túc xá, cậu ta lấy búp bê hàng nhái từ trên giường, ôm nó rồi muốn hôn lên.
Tim Mục Tư Thần bỗng nhiên như vọt lên tận cổ họng, định quát lên câu "Buông con búp bê đó ra, đừng có hôn nó".
Ai ngờ Hạ Phi lại chợt ngừng giữa chừng, nghiêm túc ngắm nhìn búp bê nhái, lẩm bẩm nói một câu: "Nhìn nó thật thần thánh, sao mình có thể tùy tiện khinh nhờn chứ."
Dứt lời Hạ Phi chùi thật mạnh chỗ bị cậu ta hôn hôm qua trên người búp bê, ba ngón của tay phải đặt lên trên trán, hành lễ thật thành kính với búp bê nhái.
Mục Tư Thần sầu đến mức muốn đập đầu vào tường.
Cố gắng mấy ngày nay của cậu hoàn toàn uổng phí rồi.
Vì không để cho Hạ Phi bị búp bê bạch tuộc mê hoặc, cậu tiêu tiền như nước để cuốn gói khỏi ký túc xá ba ngày. Vất vả lắm mới hoàn thành giao ước với Tần Trụ, búp bê bạch tuộc lúc ở trong trụ cũng bị Diêu Vọng Bình biến thành đồ đằng triệu hoán Tần Trụ, cuối cùng giải quyết xong cái thứ phiền toái này.
Sau đó hẳn là bởi vì đã tránh xa bạch tuộc búp bê, Hạ Phi sẽ càng ngày càng bình thường trở lại, chờ bảy ngày sau cậu tiến vào game lần nữa, Hạ Phi đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ai ngờ hoa văn xúc tu do bạch tuộc nhỏ để lại khi chữa trị cánh tay của cậu lại cùng về thế giới hiện thực.
Tối hôm qua khi Hạ Phi hôn búp bê nhái, nó thật sự chỉ là một con búp bê có hình dáng giống nhưng chất liệu kém xa, Hạ Phi thích hôn kiểu gì thì hôn, Mục Tư Thần hoàn toàn không để ý.
Nhưng hiện giờ, sức mạnh của đồ đằng xúc tu trên cánh tay của Mục Tư Thần có vẻ đã di dời đến trên người của búp bê nhái, Hạ Phi theo bản năng không còn dám khinh nhờn búp bê hàng nhái nữa.
Mục Tư Thần không cần lo lắng Hạ Phi bởi vì bất kính với búp bê hàng nhái mà mang đến phiền phức gì. Nhưng tình huống hôm nay thì khác, vất vả lắm Hạ Phi mới bình thường một chút, hiện giờ lại trở nên không bình thường.
Chuyện càng khó hơn chính là, búp bê bạch tuộc suy cho cùng thì cũng là của Mục Tư Thần, cậu thích mang nó đi đâu thì tuy, Hạ Phi có sốt ruột cũng không có cách nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!