Chương 1: Xuyên Không (1)

Cuối hạ, cái nóng vẫn chưa tan, ánh nắng trên núi Độc Tô gay gắt chiếu xuống đỉnh đầu mọi người.

Đường núi Độc Tô hiểm trở, đá nhọn dựng đứng, hai bên vách núi như những bức tường chặn lại, ở giữa có một dòng suối từ trên cao đổ xuống, nước suối bắn tung tóe va vào các tảng đá xanh, hóa thành những hạt nước nhỏ li ti bay khắp nơi.

Một đoàn xe ngựa đang dừng lại dưới bóng râm bên dòng suối, người ngựa qua lại đang múc nước hoặc nghỉ ngơi dưới làn suối mát.

Đây là xe ngựa của gia tộc Vương ở thành Nhạc, trên đường tới đại tông môn tu tiên của Đô Châu, Thái Viêm Phái, để tham gia kỳ tuyển chọn đệ tử.

Thái Viêm Phái là một trong những tông môn lớn của Đô Châu.

Mỗi mười năm, các kỳ tài từ các thành trong châu đều tề tựu về đây, phô diễn bản lĩnh chỉ để nổi danh trong cuộc thi, từ đó bước chân vào con đường tu tiên.

Thiếu thành chủ thành Nhạc – Vương Thiệu, lúc này đang ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi.

Hắn năm nay mười bảy tuổi, tu vi đã đạt trung kỳ Trúc Cơ, chỉ còn một bước nữa là đến tầng thứ ba của Trúc Cơ.

Còn cách núi Cô Phùng, nơi diễn ra kỳ tuyển chọn, khoảng vài chục ngày nữa.

Trong khoảng thời gian này, nếu mỗi ngày đều dùng linh dược và linh đan để dưỡng khí, cộng thêm không ngừng khổ luyện, có lẽ hắn có thể tiến vào hậu kỳ Trúc Cơ trước khi cuộc thi bắt đầu.

Vương Thiệu chính là hy vọng lớn nhất của thành Nhạc.

Thành Nhạc chỉ là một tiểu thành vùng biên, thậm chí trên bản đồ Đô Châu cũng khó mà tìm ra.

Đã nhiều năm nay, nơi này không có một tu sĩ nào đột phá được đến Kim Đan Kỳ.

Vương Thiệu mười tuổi luyện khí, mười hai tuổi Trúc Cơ, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ hai của Trúc Cơ đã mất năm năm.

Nếu lần này hắn có thể đột phá thành công, sẽ trở thành thiên tài đầu tiên của thành Nhạc đạt tới hậu kỳ Trúc Cơ trước mười tám tuổi.

Nếu hắn còn có thể được chọn vào Thái Viêm Phái, thành Nhạc sẽ được mở mày mở mặt với khắp thiên hạ.

Vì vậy, tất cả linh thạch, linh dược, linh đan trong thành đều được dâng lên để bồi dưỡng thiên tài này.

Bên cạnh Vương Thiệu, một thiếu nữ áo xanh xinh đẹp đang ngồi, chính là vị hôn thê của hắn, đại tiểu thư Dương Trâm Tinh của nhà họ Dương ở thành Nhạc.

Lần này, nàng đi cùng Vương Thiệu tới Thái Viêm Phái để tham dự kỳ tuyển chọn.

Dương đại tiểu thư vốn không hứng thú với tu tiên.

Tuy cùng tuổi với Vương Thiệu, nhưng nàng chỉ miễn cưỡng đạt đến sơ kỳ Luyện Khí.

Đối với nữ nhân ở thành Nhạc, so với khổ luyện tu hành, gả cho một tu sĩ làm chồng lại là lựa chọn khôn ngoan hơn.

Không chỉ được hưởng danh thơm lây, mà còn sống trong vinh hoa phú quý, được người người kính trọng.

"Thiệu ca, uống chút trà đi."

Dương đại tiểu thư mỉm cười, nâng chén trà đưa tới bên môi Vương Thiệu.

Ánh mắt Vương Thiệu lại rơi về phía khác, hắn đứng dậy nói: "Ta ra ngoài một lát."

Hắn vung tay áo bước xuống xe ngựa, Dương đại tiểu thư nhìn theo hướng hắn rời đi, khuôn mặt diễm lệ lập tức lộ ra vài phần dữ tợn, nghiến răng nói: "Hồ ly tinh kia!"

Thị nữ Hồng Tô tiến lại gần, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tiểu thư, thiếu thành chủ sẽ không định nạp cô ta làm thiếp chứ?"

"Cô ta đừng có mơ!"

Vương Thiệu đi một đoạn, dừng bước lại, nhìn thiếu nữ áo vàng đang ngồi tựa lưng vào gốc cây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!