Chương 46: (Vô Đề)

Khi Ngũ Tử Ngang từ thư phòng đi ra, tuyệt đối là bộ dáng của một vị Vương gia đứng đắn. Ôn Quế canh giữ ở cửa đương nhiên biết rõ Hoàng Thượng và Vương gia ở trong phòng đã làm chuyện gì. Bất quá hắn giả vờ như không hề biết, sau khi Vương gia đi ra thì hắn lo lắng hỏi, "Vương gia, Hoàng Thượng không có gì đáng ngại chứ?"

"Ta cùng Hoàng Thượng hàn huyên một lúc thì tâm tình của Hoàng Thượng đã tốt hơn rất nhiều." Mỉm cười với Ôn Quế, Ngũ Tử Ngang công đạo cho Ngũ Huyền đang đứng ở phía xa, "Mang chậu nước ấm đến đây, lấy một chút thức ăn, khẩu vị của Hoàng Thượng không tốt, mang đến thức ăn dễ tiêu một chút."

"Dạ, Vương gia." Thấy sắc mặt của Vương rất tốt, Ngũ Huyền lo lắng cả buổi trời, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngũ Huyền rất nhanh tay lẹ chân, Ngũ Tử Ngang vừa vào phòng không bao lâu thì hắn đã bưng nước và thức ăn đến. Đương nhiên người đem vào phòng là Ôn Quế, lúc này làm sao có thể để cho ngoại nhân tiến vào.

Không để cho Ôn Quế hầu hạ, Ngũ Tử Ngang tự rửa sạch cho Tần Ca, lại tự mình múc cháo cho hắn ăn. Khúc mắc được hóa giải, khẩu vị của Tần Ca cũng tốt hơn rất nhiều. Sau khi hắn ăn xong một chén cháo thì Ngũ Tử Ngang mới nói, "Tối nay ta làm một chút thức ăn phái người đưa vào cung cho ngươi."

Tần Ca thản nhiên nói, "Giữa ngọ ngươi có làm một bàn thức ăn, trẫm chưa ăn miếng nào, tối nay ngươi hâm nóng rồi đưa vào cung cho trẫm."

Ngũ Tử Ngang mỉm cười, "Thức ăn hâm nóng thì hương vị đều thay đổi, làm sao có thể cho ngươi ăn. Cũng không phải cái gì hiếm lạ, buổi tối ta sẽ làm vài món ngon miệng."

Tần Ca nhếch môi, không tiếp tục lên tiếng, xem như chấp nhận.

Lại phái người mang đến bát canh tổ yến, Ngũ Tử Ngang đút cho Tần Ca ăn mấy muỗng rồi nói, "Tử hoa bảo rằng ngươi viết cho ta hai bức tự, ngươi đã hủy đi rồi có phải hay không?"

Tần Ca lặng yên một lát, sau đó mở miệng, "Đốt rồi."

"Ta biết mà. Thảo nào trong phòng có mùi khét." Vẻ mặt của Ngũ Tử Ngang trở nên bất đắc dĩ, "Ta chưa kịp nhìn thấy mà ngươi đã đốt rồi. Hai bức tự kia chết cũng thực oan uổng. Hoàng Thượng có phải nên sửa án lại cho chúng nó hay không a?"

Trên mặt của Tần Ca có một chút không nén được giận, Ngũ Tử Ngang mỉm cười kề sát mặt vào hắn, "Thần thỉnh cầu Hoàng Thượng nhắc lại hai bức tự kia có được hay không? Thần không nỡ gây phiền hà cho Hoàng Thượng, chỉ cần Hoàng Thượng nhắc lại hai bức tự kia viết cái gì là được."

"Trẫm nhất thời có hứng, đã quên viết cái gì rồi."

"Như vậy sao được!" Ngũ Tử Ngang nóng nảy, "Chẳng phải ta đây oan uổng muốn chết hay sao? Vô duyên vô cớ bị hiểu lầm còn chưa nói, còn mất đi cả hai bức tự."

Trong lòng có một chút thẹn, Tần Ca giương mắt nói, "Để trẫm viết lại hai bức tự khác cho ngươi là được rồi."

"Ta chỉ muốn hai bức tự kia." Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng nói, "Tần Ca, cầu ngươi, ngươi viết lại hai bức tự kia cho ta một lần đi." Nói xong rồi còn hôn Tần Ca một chút. Tần Ca đẩy Ngũ Tử Ngang ra, vốn không muốn viết nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Ngũ Tử Ngang thì lời cự tuyệt nơi đầu lưỡi lại bị kéo trở về.

"Muốn viết cũng phải chờ trẫm ăn no đã."

"Hảo!" Ngũ Tử Ngang cao hứng, nhịn không được mà hôn Tần Ca thật mạnh một cái, thấy hắn vui sướng như thế, tốc độ ăn cháo của Tần Ca rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Đề bút, bàn tay của Tần Ca chậm chạp không thể hạ xuống, hắn quay đầu nhìn người nam nhân đang kề sát bên cạnh, trong mắt có ý: Tránh xa một chút. Ngũ Tử Ngang cười ha ha, tay cầm tách trà nóng, "Ngươi chưa bao giờ viết chữ cho ta, ta muốn nhìn cẩn thận."

"Ngươi đứng ở đối diện cũng có thể nhìn thấy, đi qua đó đi." Tần Ca lạnh mặt, hơi thở của người này dừng bên tai hắn, làm sao hắn có thể tập trung viết chữ. Thấy Tần Ca mất hứng, Ngũ Tử Ngang ủy khuất di chuyển đến đối diện, Tần Ca áp chế không để ý đến hắn, tên lưu manh này.

Đuổi người đang làm vướng bận tay chân sang phía đối diện, nhưng Tần Ca vẫn không thể đặt bút xuống giấy. Khung cảnh bất đồng thì tâm tình cũng sẽ không giống nhau. Ngũ Tử Ngang nhìn chăm chú một hồi, buông xuống tách trà rồi đi đến bên cạnh Tần Ca, cầm lấy cây bút từ trên tay hắn.

"Ta nhớ rõ ở trên bàn có hai chữ Thanh sơn." Một tay ôm Tần Ca, Ngũ Tử Ngang nhanh chóng hạ bút xuống. Hai chữ Thanh sơn lưu loát xuất hiện trên giấy. Sau đó hắn ôn nhu mỉm cười đưa bút cho Tần Ca, "Thỉnh Hoàng Thượng viết tiếp." Nhưng vẫn không buông ra bàn tay đang ôm bên hông của Tần Ca.

Hai người chưa từng như thế này. Khi Ngũ Tử Ngang còn là thư đồng của thái tử cũng chưa bao giờ vô cùng thân thiết viết một bức tự như vậy. Chìm đắm trong ánh mắt của Ngũ Tử Ngang, cảm hứng đã mất đi lúc trước lại quay trở về. Hạ bút, cổ tay không hề ngừng lại, hắn chuyên chú viết tiếp vế sau: Thanh sơn vô úy tinh hỏa, tịch dương bất cụ nhật mộ. Sau khi hắn viết xong, chờ Ngũ Tử Ngang đổi giấy, cây bút trong tay lại bị đối phương cầm lấy, hắn nhìn thấy Ngũ Tử Ngang viết tiếp: 

Đãn cầu tu đắc thiên niên, liên lý cộng song phi. (Đãn cầu tu đắc thiên niên, liên lý cộng song phi = Nhưng cầu mong có thể được ngàn năm, như chim liền cánh như cây liền cành)

Tâm can của Tần Ca siết chặt, hắn nhìn chăm chú Ngũ Tử Ngang, sau đó lại nhìn sang hai câu kia, hốc mắt hơi nóng lên. Ngũ Tử Ngang đặt bút vào tay hắn, thay một trang giấy khác, ngữ thanh đầy dụ hoặc, "Còn một bức nữa?"

Ngòi bút của Tần Ca khẽ run:

Tần vương lục truất uy tứ hải,

Ca vũ hoan nháo độc ảnh ai;

Tử dạ sở ca đồ bi thiết,

Ngang nhiên hồi tiếu cố vương bài

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!