Chương 41: (Vô Đề)

"Thảo dân Triệu Hách, Niên Sơ Hoài, Tất Giang, Đường Tĩnh, Hải Tử Khôn, Nhạc Nhạc, Tiêu Tông Lai, khấu kiến Ngô hoàng, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân."

"Tạ ơn Hoàng Thượng."

"Thái sư, bảy người này chính là Lương Châu Thất Hiền tiếng tăm lừng lẫy. Lần này Lương Vương quay về Lương Châu là vì cầu hiền tài cho trẫm, thỉnh đến bảy người bọn họ."

Trong ngự thư phòng, Tần Ca giới thiệu cho Thái Sư Lâm Giáp. Vừa mới hồi cung, hắn đương nhiên muốn cùng Thái sư đàm đạo một phen. Sau khi Lâm Giáp tiến cung, Ngũ Tử Ngang liền dẫn Lương Châu Thất Hiền vào cung. Sau khi Tần Ca giới thiệu xong, Ngũ Tử Ngang lập tức khom người nói, "Thần hổ thẹn, Hoàng Thượng anh minh, cầu hiền nạp sĩ. Nghe nói Hoàng Thượng muốn triệu kiến bọn họ, không cần chờ thần nhiều lời thì bọn họ đã thu dọn hành lý sẵn sàng."

Triệu Hách có niên kỷ lớn nhất trong Lương Châu Thất Hiền liền mở miệng nói, "Vương gia khiêm tốn. Chúng ta bất quá chỉ là thất phu thôn quê, được Vương gia tiến cử, thật sự hổ thẹn." fynnz. wordpress. com

Lâm Giáp đứng dậy rồi chắp tay nói, "Hoàng Thượng, mỹ danh của Lương Châu Thất Hiền như sấm bên tai. Lão thần từng muốn tiến cử bọn họ vào triều giúp Hoàng Thượng phân ưu, lại bị sự vụ vướng bận nên chưa thể như nguyện. Vương gia lại có thể tự mình vì Hoàng Thượng mà thỉnh được thất hiền, việc này khiến lão thần hổ thẹn vô cùng." Nói xong, Lâm Giáp liền quỳ xuống lạy.

Tần Ca và Ngũ Tử Ngang đồng thời đứng dậy để dìu hắn, "Thái sư nói quá lời", "Thái sư nói như vậy là giảm thọ bổn vương." Bàn tay của hai người khó tránh khỏi chạm vào nhau, Ngũ Tử Ngang nhân cơ hội sờ soạng một phen, Tần Ca rút tay ra rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Dìu Thái sư ngồi xuống, Tần Ca nói, "Ôn Quế, thưởng tọa."

"Thảo dân tạ long ân Hoàng Thượng."

Lương Châu Thất Hiền cũng không tiếp tục nói thêm, sau khi cung nhân đưa ghế đến thì bọn họ đều ngồi xuống. Ngũ Tử Ngang theo quy củ ngồi ở vị trí bên cạnh Lâm Giáp, lúc này Tần Ca mới lên tiếng, "Trẫm đã xem qua thi từ văn chương của bảy người các ngươi. Trong đó không thiếu các bài văn chương đủ khiến trẫm cảm động. Triều đình cần người một lòng vì dân chúng vì xã tắc, nhưng càng cần có người tài cán.

Lý luận suông thì không đủ."

"Thảo dân hiểu được."

Tần Ca nhìn về phía Lâm Giáp, Lâm Giáp hiểu ý, "Hoàng Thượng, mùng mười tháng tư lão thần mở Vịnh Xuân yến cho đệ tử trong phủ, không biết thất hiền có nguyện ý tiến đến hay không?"

Bảy người lập tức đứng dậy mà nói, "Có thể tham dự Vịnh Xuân yến của Thái sư là vinh hạnh của chúng ta."

Tần Ca lập tức nói, "Có thất hiền thì năm nay Vịnh Xuân yến sẽ náo nhiệt không ít. Không biết Thái sư có nguyện ý cho trẫm tham gia náo nhiệt hay không?"

"Hoàng Thượng nói thế là giảm thọ lão thần. Lão thần tạ long ân Hoàng Thượng."

Ngũ Tử Ngang vội vàng đứng dậy thi lễ với Lâm Giáp, "Không biết bổn vương có thể tiến đến để trao dồi kiến thức hay không?"

"Là vinh hạnh của lão thần."

Tần Ca suy nghĩ một chút rồi nói, "Thái sư luôn thích thanh tịnh, nếu cứ như vậy thì đến lúc đó quý phủ sẽ rất đông người. Không bằng mở Vịnh Xuân yến trong cung, Thái sư thấy thế nào?"

Trong phủ chỉ có vài hạ nhân, Lâm Giáp lập tức đồng ý, "Nếu mở ở trong cung thì có thể mời quan viên triều đình cùng tham dự. Quân, thần, dân cùng Vịnh Xuân, lấy văn chương để biểu lộ triều đình cầu tài nạp sĩ."

"Không bằng thừa dịp này mà chiêu cáo nhân sĩ có tri thức trong thiên hạ tham dự Vịnh Xuân yến thì thế nào?" Ngũ Tử Ngang suy nghĩ trong lòng rồi tiếp tục nói, "Quan viên trong triều đình từ trước cho đến nay đều do trọng thần trong triều tiến cử, như vậy ắt hẳn sẽ có sơ hở. Nếu hiền sĩ trong thiên hạ có thể tề tụ về kinh thành, những hàn sĩ không được ai tiến cử cũng sẽ có cơ hội thi triển tài hoa của mình trước triều đình.

Hoàng Thượng có thể nhân cơ hội này mà lựa chọn nhân sĩ tài năng như thất hiền, mưu phúc vì dân chúng."

Lương Châu Thất Hiền nhất thời lộ ra vẻ mặt vui sướng, Niên Sơ Hoài đứng dậy nói, "Thảo dân vượt quá quy củ. Hoàng Thượng, nhân tài trong thiên hạ ở nơi nào cũng có. Chúng ta không phải không muốn phân ưu vì Hoàng Thượng, dốc sức vì triều đình, nhưng khổ nổi không có cửa để mà vào. Nếu không có Lương Vương tiến cử thì chúng ta vẫn còn ở Lương Châu mà ngâm khúc thủy lưu thương, chỉ biết than thở bất đắc chí.

Nếu Hoàng Thượng có thể khai môn cầu hiền sĩ thì thiên hạ nhất định sẽ có một luồng gió mới." (bất đắc chí= thất vọng)

Ngũ Tử Ngang tiếp lời, "Cái gọi là hiền sĩ cũng chắc chắn có chênh lệch. Không bằng trước đó xét tuyển những người muốn tiến đến, sau đó mới chân chính thỉnh hiền sĩ tham gia Vịnh Xuân yến."

Tần Ca hỏi, "Làm sao để xét tuyển? Người đến nhất định rất nhiều."

Ngũ Tử Ngang trả lời, "Vịnh Xuân yến của Thái sư được tổ chức vào mùng mười tháng tư, không biết có thể kéo dài thêm một tháng đến mùng mười tháng năm hay không. Như vậy có thể giúp cho những sĩ tử ở phương xa không lỡ thời gian. Trước đó, trong kinh tổ chức vài cuộc thi nhỏ. Có thể trực tiếp phát ra Vịnh Thiếp Xuân cho những sĩ tử có danh tiếng, còn những sĩ tử bị mai một cũng có thể thi thố tài năng để cho mọi người biết đến. Cũng dễ dàng để cho Hoàng Thượng âm thầm quan sát.

Có tài hay không có tài, nói miệng không bằng chứng cớ. Ngoài ra, các đại thần cũng có thể tự đề cử hiền sĩ. Chọn hiền tài không chọn thân thế, nếu là chiêu hiền khắp thiên hạ thì bối cảnh gia thế cũng không cần quá mức để ý. Như vậy Hoàng Thượng nhất định có thể tìm được hiền tài như nguyện." (hàn sĩ = sĩ tử nghèo)

Lâm Giáp tràn đầy thâm ý nhìn Ngũ Tử Ngang vài lần, sau đó nói với Hoàng Thượng, "Lời nói của Lương Vương rất có lý, lão thần cũng cho rằng có thể chiêu cáo hiền sĩ tề tụ Vịnh Xuân yến. Nếu biện pháp này có ích thì ngày sau cũng có thể giúp Hoàng Thượng cầu hiền nạp sĩ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!